Chuong 167: Moi khach (2)
Chuong 167: Moi khach (2)Chuong 167: Moi khach (2)
Chỉ là cô không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện lớn khiến cuộc sống yên bình của bọn họ xảy ra biến cố, cho nên chuyện mời cơm Diệp Uẩn Niên cũng bị trì hoãn.
Đường Sơn xảy ra động đất gây ảnh hưởng đến Bắc Kinh.
Đó là một buổi tối khi mọi người đang say giấc, sau khi Ô Đào học xong một chương vi phân tích phân, tính lại hai phép tính rồi cô lên giường định đi ngủ trong tâm trạng hài lòng xen lẫn chút mỏi mệt.
Vốn dĩ đó sẽ là một buổi đêm không khác gì so với ngày thường, sáng hôm sau khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên trên cao, cô sẽ vội vội vàng vàng đi làm, trải qua một ngày làm việc vất vả, cô sẽ chạy đi tìm Diệp Uẩn Niên, hỏi xem anh ấy muốn ăn gì.
Cô sẽ nói với Diệp Uẩn Niên rằng hôm nay cô có lương rồi, anh muốn ăn gì cũng được.
Nhưng rồi trong lúc Ô Đào đang ngủ say thì lại bị cơn động đất đánh thức giữa chừng.
Cô mở to mắt ra, nhìn thấy căn phòng rung lắc dữ dội, giường cũng lắc lư theo, giống như cô đang ngồi trên một con thuyền, cô lờ mờ nằm xuống, lúc này trong đầu cô không biết rõ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc sau, hình như bên ngoài có tiếng hét thất thanh vang lên: "Bom nguyên tử rơi xuống rồi!"
Đầu Ô Đào lập tức xuất hiện suy nghĩ, gì cơ? Bom nguyên tử?
Cô lập tức bừng tỉnh, vội vàng bò dậy, vơ vội cái áo ngoài rồi chạy nhanh ra ngoài, cũng may là cô có thói quen mặc váy ngủ.
Cô vừa chạy vừa hét to: "Mẹ, anh, mau lên, bom nguyên tử rơi xuống rồi!"
Đây tuyệt đối không phải trận động đất thường thấy ở Chile, bởi vì từng tiếng nổ nặng nề hãi hùng này, xen lẫn cả mảnh vụn bắn tung tóe và cả những tiếng gào thét đứt đoạn thảm thương.
Lúc này Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng cũng tỉnh lại, lúc bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì thì một tiếng nổ long trời lở đất nữa lại vang lên, trong đó còn xen lẫn cả tiếng vỡ vụn, giống như âm thanh bị đứt đoạn giữa chừng vì không thể chịu nổi sức nặng.
Ô Đào: "Mẹ, mau lên!"
Thanh Đồng và Ninh Diệu Hương giật mình, Ninh Diệu Hương vội nhào tới đầu giường định lấy số tiền mình dành dum được, nhưng Ô Đào đã bắt lấy cánh tay bà rồi kéo ra ngoài: "Đừng lấy nữa!"
Cả nhà ba người mau chóng vọt ra bên ngoài, Thanh Đồng hét lên: "Vào hầm trú ẩn! Hầm trú ẩn!"
Họ chui vào trong hầm trú ẩn, mấy cái hầm này được đào lâu lắm rồi, có cái còn bị sụp.
Lúc này, mọi người trong đại tạp viện cũng tá hỏa chạy hết ra ngoài, ai nấy đều hoảng loạn sợ hãi, Huân Tử đau khổ gào lên: "Ham trú ẩn sập rồi, không xong rồi!"
Mẹ Thuận Tử tuyệt vọng gào lên: "Xong rồi! Bắn đại bác rồi, bắn đại bác rồi! Bom nguyên tử rơi xuống rồi!"
Ô Đào nhìn xà nhà đang rung lắc, lúc này sự sợ hãi làm cho từng một tế bào trên cơ thể mình đều trở nên tỉnh táo, trong nháy mắt cô chợt nhận ra điều gì đó: "Đây là động đất! Động đất!"
Lúc này Phan Gia cũng đã chạy tới, anh cởi trần để lộ cánh tay gầy khô, chỉ mặc một cái quần xà lỏn, trừng mắt hô to: "Ô Đào nói đúng đấy, đây là động đất, động đất tới rồi, chạy nhanh lên, động đất!"
Động đất? Mọi người bỗng bừng tỉnh, có động đất thì phải chạy tới chỗ đất trống, thế nên mọi người đều chạy ra đường.
Lúc này, căn phòng càng rung lắc mạnh hơn, giống y như cơn sóng mãnh liệt, căn tứ hợp viện vẫn luôn bình yên bỗng trở thành vật sống, đung đưa lên xuống như là đồng cỏ lúa mạch vậy.
Ô Đào nắm lấy tay mẹ chạy nhanh ra ngoài, cô nghe thấy tiếng tim mình đập, nghe được tiếng âm ầm bên dưới mặt đất, thậm chí còn nghe được tiếng nứt vỡ của căn nhà ở tâm động đất.
Sự sợ hãi làm cả người cô căng cứng, mẹ cô đột nhiên dừng lại, cô cố gắng kéo: "Mẹ, nhanh..."
Lúc này tất cả mọi người trong con hẻm đều chạy ra ngoài, có người cõng đứa bé vẫn đang mơ ngủ, có người xách theo túi da, có người còn bọc mình trong tấm khăn trải giường, mọi người đều đang sợ hãi kêu cha gọi mẹ, có người nói là bom nguyên tử, có người nói đây là động đất.
Đến khi mọi người đều đã chạy tới bãi đất trống thì mới yên tâm được một chút, ai cũng há miệng thở hổn hển, có người còn nằm lăn ra đất, có người sợ hãi nhìn căn nhà của mình rồi khóc lóc kêu than.
Các cụ già thì ngồi bệt xuống đất mà khóc.
Những người trẻ thì hoảng sợ nhìn nhau, dưới bầu trời âm u, ai cũng nhìn thấy được vẻ mặt hoang mang của nhau.
Lúc nấy, trận động đất đã kết thúc, tiếng động ầm ầm đáng sợ cũng không còn, nhìn kỹ lại thì chỉ còn một ít căn nhà cao tầng vẫn đang lắc lư.
Ô Đào nhìn cảnh tượng này, cô dần trở nên bình tĩnh sau cơn hoảng sợ.
Cô nhanh chóng phân tích, nhớ tới hai năm trước đây, khi người nhiếp ảnh kia tìm cô, anh †a muốn tiếp tục chụp ảnh nhưng cô từ chối.
Anh ta tới tìm cô chứng tỏ giấc mơ của cô có khả năng tiên tri thật, đó chính là quỹ đạo phát triển tương lai, có lẽ có vài việc đã thay đổi nhưng xu hướng lịch sử sẽ vẫn giữ nguyên.