[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 166 - Chuong 166: Moi Khach (1)

Chuong 166: Moi khach (1) Chuong 166: Moi khach (1)Chuong 166: Moi khach (1)

Mạnh Sĩ Huyên cũng rất hứng khởi, cô ấy cảm thấy Ô Đào càng ngày càng giỏi hơn: "Đáng lẽ ra cậu nên nói sớm để mình cũng đi tìm một công việc, nếu thế thì bây giờ chúng ta đã trở thành đồng nghiệp của nhau rồi, tốt biết mấy!"

Vương Bồi Hâm: "Rồi rồi, cậu làm sao giỏi bằng Ô Đào, nghỉ ngơi chút đi."

Mạnh Sĩ Huyên nhìn anh ta rồi hừ lạnh: "Liên quan gì tới cậu, còn tiếp tục thế này nữa có tin mình nói Ô Đào không mời cơm cậu nữa không hả?"

Vương Bồi Hâm: "Ấy ấy, sao có thể thế được, là Ô Đào mời chứ có phải cậu mời đâu?"

Mạnh Sĩ Huyên chống nạnh, nói bằng giọng kiêu ngạo: "Cậu ấy là chị em tốt của mình, cho nên mình cũng có một nửa quyền quyết định chứt"

Vương Bồi Hâm lập tức tìm Ô Đào nhờ phân xử: "Ô Đào, cậu xem cậu ấy nói thế mà được sao?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Lúc nào bà đây cũng có lý!"

Ô Đào trông thấy hai người họ chành chọe nhau như vậy thì không khỏi bật cười: "Hai người đừng chọc nhau nữa, mau mau nghĩ xem nên ăn cái gì, hiếm lắm mình mới mời được một bữa, chúng ta ăn gì ngon ngon một chút, mình đã chuẩn bị sẵn phiếu cơm rồi."

Mạnh Sĩ Huyên nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Gần đây mình nghe nói đằng sau nhà của chúng ta có một quán cơm Sơn Đông mới mở, giá tiền phù hợp, mùi vị không tệ, nghe nói đầu bếp của bọn họ còn là người gốc Sơn Đông, nhất là cái món gan vịt chưng, được đánh giá là sánh ngang với đồ ăn trong Phong Trạch viên nữa đó."

Ô Đào: "Được, vậy chúng ta tới đó."

Thế là một nhóm ba người hồ hởi đi tới quán cơm Sơn Đông kia, sau khi tới nơi Ô Đào mới phát hiện ra mặc dù đây là nhà hàng quốc doanh nhưng mặt tiền cũng không quá rộng, giá tiền không đắt, ba miệng ăn cộng lại cũng chỉ khoảng bốn đồng.

Ô Đào thầm nghĩ, chắc là Mạnh Sĩ Huyên không muốn cô phải tốn nhiều tiền.

Vương Bồi Hâm thật sự rất thích ở đây: "Quán này mới mở, dù sao thì chúng ta cũng nên đổi khẩu vị một chút."

Mạnh Sĩ Huyên đã bắt đầu thoải mái gọi món: "Mình từng tới rồi, mặc dù quán này nhỏ nhưng mùi vị rất chuẩn."

Nói rồi, cô ấy chủ động gọi món, đầu tiên gọi một đĩa gan vịt chưng, thịt viên Tứ Hỷ, món chính là bí đỏ hầm, cuối cùng còn gọi thêm ba bát cơm: "Được rồi, chúng ta ăn thế là đủ, ba người ba món, cậu đừng thấy chỉ có ba món mà nghĩ nó ít, thực ra đồ ăn Sơn Đông rất nhiều, đảm bảo cho cậu no cái bụng luôn."

Ô Đào thấy vậy thì giành lấy thực đơn, nhìn một lượt: "Gọi thêm nữa đi, cho đủ bốn món."

Thế là cô gọi thêm một đĩa thịt nhồi Tế Nam, cũng là món mặn, như vậy sẽ đủ cho ba người ăn.

Thức ăn được đưa lên, quả thực mùi vị ở đây rất được, chỉ riêng cái món gan vịt kia cũng đã được bày biện rất đẹp mắt, tinh tế, mùi vị thì khỏi bàn, vô cùng ngon.

Trong lúc ăn cơm, ba người cứ luôn cười nói chuyện trò vui vẻ, đương nhiên cũng có nói đến dự định tương lai, Vương Bồi Hâm nói anh ta muốn đi lính: "Mong muốn của gia đình là vậy, dù sao mình cũng phải làm cái này, đợi qua hè mình sẽ nhập ngũ."

Còn Mạnh Sĩ Huyên lại không muốn đi lính lắm: "Trước tiên mình sẽ tìm một việc nào đó làm tạm, thời buổi này rồi còn kén chọn gì nữa, cứ phải lăn xả thôi." Nghe cô ấy nói vậy, Vương Bồi Ham chỉ đành thở dài một tiếng: "Nói cho cùng thì lúc này cũng đang là thời buổi loạn lạc, chỉ mong sau này được thái bình mà thôi."

Nghe được lời này xong, hai nữ sinh cũng không nói thêm gì.

Một năm này, đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Ô Đào suy nghĩ, đầu năm đã mất đi mấy nhân vật quan chức, tiếp theo đây còn không biết sẽ thế nào, khoảng thời gian này cô không biết gì nhiêu, những tin tức nghe được trên đài cũng mơ hồ, cô chỉ biết hơn một năm nay đã có nhiều tai họa khủng khiếp xảy ra, ngay cả kỳ thi đại học cũng bị gạt sang một bên.

Với những biến đổi lớn như vậy, cô cũng không biết nó sẽ được tổ chức lại như thế nào.

Một lúc sau, Mạnh Sĩ Huyên mới nói: "Nói mấy chuyện này làm gì, dù sao chúng ta cũng có cái mà ăn mà uống, nào nào, ăn đồ ăn đi, thử viên Tứ Hỷ này trước đã, chúng ta mỗi người một viên, một mình cậu ăn hai viên, thế nào, đủ quan tâm chưa!"

Vương Bồi Hâm cười: "Mình biết thừa cậu gọi món viên Tứ Hỷ này ra là để chặn họng mình, không cho mình ăn các món ngon khác chứ gì." Mạnh Sĩ Huyên: "Ay vậy thôi không cho cậu ăn nữa!"

Bọn họ cứ thế cười đùa trêu chọc nhau, suốt cả bữa cơm không khí vô cùng vui vẻ, Ô Đào ít khi ăn cơm bên ngoài như này, đương nhiên cô cũng cảm thấy khá mới mẻ.

Có điều trong lúc ăn cơm, cô nhớ tới Diệp Uẩn Niên.

Cô muốn mời Diệp Uẩn Niên ăn bữa cơm, không biết anh ấy thích ăn gì nhỉ?

Cô không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ nhất định sẽ mời anh ay đi ăn một bữa thật ngon.
Bình Luận (0)
Comment