Chương 165: Phát lương (4)
Chương 165: Phát lương (4)Chương 165: Phát lương (4)
Trong hồi ức của cô, lúc nào mẹ cô một phải e dè, sợ này sợ kia, không có mấy khi thấy mẹ được thoải mái vui vẻ, giờ đây cô cũng coi như trưởng thành rồi, có thể gánh vác những chuyện trong gia đình, mẹ cô cũng đỡ vất vả phần nào, đồng thời cũng cảm thấy hãnh diện về các con.
Đối với Ninh Diệu Hương, chuyện nhận lương của Ô Đào là chuyện vô cùng quan trọng, thậm chí cả lúc Thanh Đồng trở về, bà ấy vẫn cứ líu lo không ngừng: "Mười sáu đồng, Ô Đào nhà chúng ta kiếm được tiền rồi! Lại còn là tự mình kiếm ra chứ không cần tới mối quan hệ nào hết, Ô Đào nhà ta thật là giỏi!"
Thanh Đồng nghe mẹ nói vậy thì cũng vui vẻ: "Tốt quá rồi, ngày mai chúng ta sẽ ăn gì đó ngon ngon chút, còn hôm nay nên ăn một cân thịt!"
Ninh Diệu Hương: "Vậy để mai mẹ đi cắt!"
Ô Đào thấy cả nhà đều phấn khởi, cô bèn nhắc nhở: "Mẹ, lần đầu nhận được tiền lương, con muốn mời Mạnh Sĩ Huyên và bạn bè con ăn cơm nữa."
Ninh Diệu Hương: "Chắc chắn rồi, mấy năm nay người ta cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, giờ anh con đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình, còn con cũng đã làm ra tiên, cũng coi như những ngày tháng khổ cực của mẹ con ta đã không còn nữa, trước đây người ta không chê nhà mình, giờ mình được sống thoải mái dư dả một chút, cho nên con cứ dành tiền lương ra mời các bạn một bữa cơm, đó là điều nên làm."
Nói rồi, bà ấy lấy lại năm đồng từ chỗ mười sáu đồng kia rồi nói: "Năm đồng này, mẹ thay con cất để dành, còn mười một đồng, con xem thế nào mời bạn đi ăn và mua những thứ con cần."
Ô Đào: "Mẹ, không cần đâu, đều là người quen cả, không đến mức tốn nhiều tiền như thết"
Thanh Đồng ở một bên nói: "Giờ em lớn rồi, cũng đi làm rồi, anh có một ít tiền vải được đơn vị phát cho, em cầm lấy mà đi may cho mình một bộ quần áo mới!"
Ninh Diệu Hương cũng tán thành: "Đúng vậy, con nên học trang điểm điệu đà một tí đi, giờ các con đã lớn, sau này Thanh Đồng còn phải có bạn gái, con cũng nên nhìn lại mình, cho dù không quân là áo lụa thì ít nhất ra ngoài cũng đừng tuềnh toàng quá." Ô Đào nghe thấy vậy bèn cười nói: "Tiền lương tháng sau của con, chắc phải được bốn mươi đồng, tới lúc đó mỗi tháng con sẽ đưa cho nhà mình ba mươi đồng để mẹ tích góp, còn lại là tiền tiêu vặt của con."
Ô Đào nghĩ lại, lúc trước anh trai cũng là đi làm kiếm tiên từ sớm, cùng mẹ nuôi cô đi học, giờ đây bản thân cô kiếm được tiền rồi, dù sao cũng phải giúp đỡ anh ấy, Thanh Đồng lớn hơn cô mấy tuổi, cũng phải tìm bạn gái dần là vừa, nếu tìm được đối tượng muốn kết hôn thì đương nhiên sẽ cần tiền để tổ chức đám cưới, cho nên từ giờ phải tích góp dần thôi.
Ninh Diệu Hương: "Được, cứ như vậy đi."
Tối đó cả nhà ba người vui vẻ ngồi quây quần đấm tiền, ba người cùng kiếm tiền, ngoại trừ có Thanh Đồng cần tiêu đến nhiều tiền thì các khoản chi phí còn lại cũng không lớn, về phần Ô Đào, đương nhiên phải chuẩn bị của hồi môn cho cô, nhưng mà giờ còn sớm, số tiền ấy còn có thể dành dụm dần trong mấy năm tới, giờ chưa cần thiết.
Ăn cơm xong, Ô Đào đi rửa bát, Thanh Đồng lại ngồi hí hoáy nghịch chất bán dẫn còn Ninh Diệu Hương thì câm quạt cầm ghế ra ngoài ngõ buôn chuyện với hàng xóm.
Mùa hè đã tới, tiết trời có hơi nóng bức, nhưng mà tối nay không khí lại khá dễ chịu, bầu trời đầy sao, gió thổi man mác, rửa bát xong, Ô Đào mới vào phòng riêng của mình.
Ngoài phòng, những chất bán dẫn của Thanh Đồng đang phát ra tiếng lẹt rẹt, anh ấy đã mày mò nó mấy ngày nay rồi, không biết có làm thành công không, ngoài cửa cổng, Ninh Diệu Hương đang nói chuyện rôm rả với hàng xóm láng giềng.
Ô Đào mỉm cười hạnh phúc, cô mở đèn học, bật quạt và bắt đầu chúi đầu xuống đọc cuốn sách mượn được của Diệp Uẩn Niên.
Đọc được một lúc thì Ô Đào lại suy nghĩ sang những dãy số tích phân vi phân, rồi không hiểu thế nào lại nhớ tới hồi mình còn rất nhỏ được một nhiếp ảnh gia nọ cho mấy viên kẹo.
Lúc ăn mấy viên kẹo thủy tinh đó, cô cảm thấy nó ngọt ngào, ngọt tới mức khiến trái tim cô tan chảy, tới mức trong mơ cô cũng mơ được ngậm những viên kẹo đó, để rồi giấc mơ của mình cũng ngọt như mùi vị của kẹo.
Sau đó cô biết đến bộ phim tài liệu kia, chỉ hơi cảm nhận được vị ngọt của kẹo trái cây rồi biến mất hoàn toàn, không để lại chút gì.
Nhưng mà tối nay, trong một buổi tối mùa hè gió mát trăng thanh thế này, Ô Đào đang ngồi đọc sách, và mặc dù cô không ăn chiếc kẹo hoa quả nào nhưng lại cảm thấy bầu không khí này thật ngọt ngào.
Ô Đào cất mười một đồng vào trong túi, thực ra cô vô cùng sung sướng bởi đây là lần đầu cô nhận được tiền lương, cũng là lân đầu cô có thể hào phóng mời bọn Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm ăn một bữa.