[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Phát Lương (3)

Chương 164: Phát lương (3) Chương 164: Phát lương (3)Chương 164: Phát lương (3)

Một bữa cơm trị giá ba đồng, chắc là chẳng ngon đâu, nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác, thôi thì quan trọng là tấm lòng vậy.

Ô Đào cầm tiền vui vẻ về nhà, ai biết về đến nhà mới biết hôm đó Lạp Mai cũng được nhận lương, mẹ của Tịch Mai đang vô cùng phấn khởi khoe khoang trong ngõ, nói là hôm nay được nhận tổng cộng là mười tám đồng!

"Mười tám đồng đó, mười tám đồng! Mẹ không dám tin, một con bé như con làm sao được người ta trả nhiều tiền như vậy, đừng tính sai nhé, bao nhiêu năm phát lương như vậy, đây quả là gặp phải chuyện tốt rồi!"

Mọi người nghe thấy vậy thì đều tỏ ra ngưỡng mộ, nói là lương của Tịch Mai cao thật, mấy người đứng trong sân nhà Ô Đào bấy giờ đều tiếc thay cho cô, họ kéo tay cô lại rồi nói nhỏ: "Công việc tốt như vậy mà lại bị nó cướp mất!"

Ô Đào nghe xong chỉ cười cười, đi làm được hơn mười ngày, cô ta được trả nhiều hơn mình hai đồng, vị chỉ một tháng sẽ được trả hơn mình sáu đồng, còn phải bù vào hơn trăm đồng tiền trà nước, còn không biết tới khi nào nữa. Lại nói nếu như thật sự cô vào làm trong xưởng nhung đó, thì tự nhiên trên người lại gánh thêm một món nợ ân tình với cô ruột, đến lúc lại bị người ta nói một câu rằng: "Lúc đầu Ô Đào có được công việc đó là nhờ có cô giúp đỡ...

Cô không thích nợ người khác!

Trở về nhà, Ninh Diệu Dương vẫn không ngừng lải nhải về chuyện của Tịch Mai: "Phát lương rồi đấy, con bé mới làm có mười ngày mà được trả những mười tám đồng, con nói xem con bé non choẹt như thế mà lại được trả nhiều tiền vậy ư?”

Ô Đào cười: "Mẹ, thôi mẹ đừng dòm ngó người khác nữa, con cũng nhận lương rồi, mười sáu đồng, ít hơn chị Lạp Mai hai đồng thôi, nhưng suy cho cùng chúng ta cũng đâu nợ ân tình người khác, hơn nữa con còn nghe nói là nếu con làm tốt công việc này thì không bao lâu sau sẽ được lên chính thức đấy."

Ninh Diệu Hương vừa nghe thấy thế bèn nói: "Nhận được mười sáu đồng?"

Ô Đào: "Vâng ạ, cụ thể như nào thì con cũng chưa rõ, nghe nói có cả tiền thưởng, con chưa có bảng lương, mai mới đi lấy, sau này nhận được lương một tháng thì con sẽ xem kỹ"

Ninh Diệu Hương: "Được đấy! Mười sáu đồng! Mười sáu đồng là đủ rồi! Thế mới xứng đáng công sức mười ngày công chứ!"

Lúc này Ô Đào còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Ninh Diệu Hương cầm muỗng chạy ra ngoài sân rêu rao: "Ô Đào nhà này cũng vừa nhận lương, hẳn mười sáu đồng nhé! Tôi thật không dám tin, còn nói là nhà ta không có quan hệ cũng không có nhờ vả nhà cô, con mới đi làm được mấy ngày mà người ta đã trả tận mười sáu đồng? Ô Đào nói như vậy đó, ngày mai nó đi lấy bảng lương, chúng ta sẽ so lại xem thế nào, mười sáu đồng nhé!"

Phùng Hồng Anh đang khen con gái không ngớt lời bên kia, đột nhiên lại bị Ninh Diệu Hương từ đâu tới cướp mất sự chú ý.

Mọi người đều lập tức vây quanh Ninh Diệu Hương hỏi bà ấy xem có chuyện gì, Ninh Diệu Hương được dịp lại càng thêm mắm dặm muối, nói là không biết sau này Ô Đào được trả lương bao nhiêu nhưng lần này là mười sáu đồng, chỉ ít hơn Lạp Mai có hai đồng.

Mẹ Thuận Tử nghe xong bèn nói: "Ô Đào cũng cừ đấy, tự mình tìm được việc, mới đi làm mười ngày đã kiếm được mười sáu đồng, công việc này tốt đó chứ! Có được vào chính thức không?"

Ninh Diệu Hương: "Có thể, đương nhiên có thể, nó nói là mấy tháng nữa sẽ được chuyển vào làm chính thức, còn nói là quản lý ở đó rất coi trọng con bé, như vậy chính là được tiến cử rồi."

Bà cụ láng giềng nghe vậy thì trợn mắt lên: "Vậy thì tốt quá, nhà cô chỉ ít hơn nhà Lạp Mai có hai đồng, nhưng nhà cô không có quan hệ, công việc cũng là do tự lực mà tìm được, số tiền như vậy chẳng quá xứng đáng rồi sao!"

"Nói chí phải, chúng tôi đâu có quan hệ, cầu khấn ông bà tổ tiên để Ô Đào có thể tìm được một công việc, cho nên mười sáu đồng này là ma hôi công sức thật của Ô Đào cả đó."

Lúc này đang đúng lúc mọi người tan ca làm, liên tục có người nghe thấy câu chuyện bèn bắt đầu vây kín trong hẻm, hỏi rằng đó là công việc gì, còn tuyển người không, khoảng sân trước nhà bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Những năm nay Ninh Diệu Hương thắt lưng buộc bụng mà sống, không dám đắc tội với ai, giờ đây con trai bà đã trưởng thành, con gái cũng là học sinh trung học, bản thân bà cũng làm quen được với vài người bạn ở Địa An Môn, hoàn toàn không giống như trước kia nữa, giờ bà đã có tiếng nói hơn, miệng mồm cũng tự tin hơn rất nhiều, mọi người vây quay hỏi bà, còn bà thì cứ dương dương đắc ý, cũng coi như được dịp nở mày nở mặt.

Ô Đào vừa ngồi trước mâm bát vừa nhìn ra ngoài cử chỗ mẹ mình đang phổng mũi khoe khoang với mọi người, hừm, mẹ làm vậy cũng hơi khoe mẽ rồi nhưng nếu mẹ thích thì cô cũng cứ để kệ vậy.
Bình Luận (0)
Comment