[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163: Phát Lương (2)

Chương 163: Phát lương (2) Chương 163: Phát lương (2)Chương 163: Phát lương (2)

Diệp Uẩn Niên: "Khó thật, nhưng nếu đã đọc hiểu rồi thì tự làm nhiều vào là được, nếu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi anh."

Ô Đào: "Được, vậy em sẽ nhớ mấy bài khó khó rồi sẽ tìm anh để hỏi."

Diệp Uẩn Niên: "Toán học là cơ sở của khoa học, có thể nói toàn bộ nền văn minh nhân loại đều được dựa trên kiến thức toán học, dù sau này em có làm việc gì cũng phải thiết lập tư duy toán học thật vững."

Ô Đào nhớ tới sự tích của ông nội Diệp Uẩn Niên thì chợt bừng tỉnh, cô nghĩ dù làm gì cũng phải có dựa trên cơ sở mô hình toán.

Diệp Uẩn Niên: "Tiếng Anh cũng phải học cho giỏi, trước kia, Trung Quốc bị quốc tế phong toả kỹ thuật, nếu chúng ta muốn vươn ra thế giới, muốn biết thêm về thế giới thì phải hiểu được ngôn ngữ của họ."

Ô Đào: "Vâng, em biết mà, em đang cố gắng học tiếng Anh đấy!"

Diệp Uẩn Niên: "Vậy em nói thử vài câu anh nghe đi."

Ô Đào: "Nói gì bây giờ?" Diệp Uẩn Niên: "Nói đại gì cũng được."

Ô Đào mở miệng định nói nhưng lại thấy kỳ lạ: "Hay là thôi đi, anh cũng đâu phải là người nước ngoài, em gặp người nước ngoài thì mới nói được, không nói với anh được đâu."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy anh hỏi em nhé?"

Ô Đào: "Cũng được."

Diệp Uẩn Niên: "Do you know the book of Applied Mathematics?" (Em có biết cuốn sách Toán học ứng dụng không?)

Ô Đào ngạc nhiên, sau đó không biết phải nói gì.

Anh nói tiếng Anh lưu loát thật đấy, cô không dám so.

Diệp Uẩn Niên: "Sao vậy?"

Ô Đào quay mặt sang chỗ khác: "Em không muốn nói tiếng Anh với anh đâu."

Diệp Uẩn Niên: "Em chỉ cần trả lời câu này thôi."

Ô Đào: "Đợi em luyện thêm đã rồi tính sau."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy em nên nói với anh nhiều hơn."

Ô Đào: "Anh học như thế nào vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh học với ông nội và đồng nghiệp của ông."

Ô Đào thầm hừ nhẹ trong lòng, cô nghĩ thầm, quá khinh người rồi, sao có thể so được với anh chứ?

Nhưng mà nếu có thể luyện với một người nói tiếng Anh nhiều năm như Diệp Uẩn Niên thì đó chính là cơ hội tốt.

Công việc của Ô Đào dần dần tốt hơn, ông Tôn nói bây giờ Ô Đào đã có thể đảm nhận ca làm được rồi, ông rất yên tâm về Ô Đào, Ô Đào cũng thấy hài lòng, có một công việc riêng cho mình cũng thấy an toàn hơn.

Thật ra, đôi khi Ô Đào rất dễ cảm thấy dao động, khi còn nhỏ cô chỉ là đứa trẻ nhà nghèo hay đi nhặt lõi than, trong lòng luôn cảm thấy không an toàn, nên cô rất quý trọng công việc này dù lương có ít tới đâu. Ngoài ra, cô còn có hoài bão lớn, muốn mình vào được đại học để sau này có thể giành được một khoảng trời riêng cho mình.

Bản thân Ô Đào cũng chú ý tới cái tính hay lo được lo mất từ trong xương của mình, thỉnh thoảng cô cũng muốn thay đổi vài thứ, ví dụ như là tính cách, cô muốn học theo Mạnh Sĩ Huyên nhưng lúc làm vậy thì cô lại thấy đó không phải là mình.

Cô không được no ấm đầy đủ như Mạnh Sĩ Huyên, cho nên làm sao có được khí chất nhàn nhã ung dung như cô ấy, không có vốn liếng vào đời, cho nên càng không thể tự do phóng khoáng mà sống, lúc nào cũng phải cẩn thận dè dặt từng chút một.

Cuối cùng cô không thèm nghĩ tới nữa, cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, công việc hàng ngày rất nhiều, sau khi tan làm có thể đọc sách, thỉnh thoảng Diệp Uẩn Niên sẽ đưa cô về, dẫn cô đi ăn mấy món ngon, hai người còn đi tới chỗ vắng để nói chuyện bằng tiếng Anh nữa.

Khả năng tiếng Anh của cô tiến bộ rất nhanh, từ lúc bắt đầu còn không dám nói nhưng bây giờ đã lưu loát hơn rồi.

Tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.

Vả lại đầu tháng nay, chỗ làm của cô cũng đến đợt phát lương, bởi vì cô mới đi làm được khoảng mười ngày nên chỉ được nhận mười sáu đồng, nhưng dù vậy thì cô cũng cảm thấy vui không tả nổi rồi.

Cũng không phải lang thang nhặt lõi than đá, không phải đi bởi những thứ rác rưởi người ta bỏ đi trong đêm giá rét, chỉ cần cố gắng làm việc là sẽ có lương.

Mười sáu đồng lương của Ô Đào bao gồm một tờ một nhân dân tệ, một tờ năm đồng và một tờ một đồng.

Ô Đào nhìn số tiền trong tay, nhìn đi nhìn lại, quả thực là không nỡ tiêu chúng.

Cô bắt đầu nghĩ xem mình sẽ tiêu số tiền này như thế nào, trước tiên cô sẽ đưa cho mẹ mười hai đồng, còn lại bốn đồng thì cô dùng để mời Mạnh Sĩ Huyên đi ăn cơm.

Mạnh Sĩ Huyên đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên bữa cơm đầu tiên sau khi có lương này, nhất định phải dành cho cô ấy.

Có điều Ô Đào lại nghĩ tới Diệp Uẩn Niên, nếu cô mời Mạnh Sĩ Huyên ăn cơm, vậy còn Diệp Uẩn Niên?

Hay là mời cả hai người họ cùng đi ăn một bữa?

Nhưng hình như Diệp Uẩn Niên không thích Mạnh Sĩ Huyên lắm, phải làm sao đây?

Ô Đào nhìn mười sáu đồng trong tay, tính tới tính lui, cắn môi lưỡng lự một hồi rồi cuối cùng cô quyết định chỉ đưa cho mẹ mười đồng, còn lại sáu đồng sẽ dùng để mời bọn Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm một bữa, còn Diệp Uẩn Niên sẽ mời một bữa riêng.
Bình Luận (0)
Comment