[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Phát Lương (1)

Chương 162: Phát lương (1) Chương 162: Phát lương (1)Chương 162: Phát lương (1)

Ô Đào đã định rời đi nhưng sau khi hỏi thăm thì biết bà lão từ xa đi tới nên nói rõ với bà: "Bay giờ có gửi hàng thì cũng không thể bắt kịp chuyến xe hôm nay được, ngày mai mới gửi được, vậy thì gói hàng của bà sẽ đi chậm một ngày, phải tốn thêm phí lưu kho cho một ngày này đấy ạ."

Bà lão vừa nghe thấy thì nói: "Tốn bao nhiêu tiền cũng được, bà không có ai giúp cả, già rồi đi qua đi lại cũng không được."

Ô Đào bèn chuẩn bị phiếu, vừa cân hàng vừa hỏi chuyện thì biết bà gửi đồ cho con trai ở mãi Tân Cương: "Nó ra ngoài nhiều năm rồi nhưng không thấy về, nó nói điêu kiện bên ngoài khó khăn nên bà gửi vài món đồ cho nó, toàn là đồ tự làm không đấy."

Ô Đào ngẩng đầu nhìn bà lão, lưng bà đã cong nên phải chống một cây gậy, bà mặc một bộ đồ lao động bằng vải hai chiều, mặt đầy nếp nhăn.

Cô nghĩ một lúc rồi nói: "Bà ơi, hay là như vậy đi, gói hàng này của bà cũng không nặng lắm, bà cử đề ở dưới bàn làm việc của cháu trước đã, bây giờ cháu tan làm rồi nên sẽ khoá cửa lại, chờ khi nào cháu đi làm sẽ gửi hàng cho bà, tiết kiệm được khối tiến đấy ạ."

Bà lão vừa nghe thấy thì nói: "Ôi ôi, vậy làm phiền cháu rồi! Nếu là như vậy, bà có thể tiết kiệm tiền rồi."

Ô Đào cười nói: "Nhưng bà vẫn phải điền vào phiếu trước rồi ký tên, sáng mai cháu sẽ gửi cho bà ạ."

Bà lão đáp lại, vô cùng cảm kích cô.

Ô Đào thấy bà lão vui vẻ cũng vui lây, dù sao cuộc sống bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì, chắc chắn là bà lão cũng muốn tiết kiệm tiền. Thật ra công việc của cô rất nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thỉnh thoảng có thể giúp đỡ người khác, nhìn họ vui vẻ thì cô cũng thấy công việc của mình có ích hơn.

Cô đi ra khỏi trạm vận chuyển hàng hóa, chuẩn bị chờ xe điện, ai ngờ còn chưa đi được bao xa thì nhìn thấy ở phía trước có một người lái một chiếc xe đạp mới tỉnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một bên chân đang chống lên mặt đất.

Ô Đào ngây người một lúc rồi nở nụ cười, chạy nhanh tới: "Diep Uẩn Niên, sau anh lại tới đây!"

Diệp Uẩn Niên: "Sao mấy ngày nay em không tới tìm anh?” Ô Đào: "Em bận, định chủ nhật này qua tìm anh này."

Diệp Uẩn Niên: "Em lên xe đi, anh chở em về nhà”

Bây giờ xe đạp vẫn còn khá hiếm, nhà Ô Đào không mua, giờ nhìn thấy Diệp Uẩn Niên lái một chiếc mới tinh, cô cũng thấy lạ lãm: "Anh lái à?"

Diệp Uẩn Niên: "Đương nhiên rồi."

Ô Đào: "Anh có chở được em không thế?"

Diệp Uẩn Niên bất lực: "Em lên đi thì biết."

Ô Đào ngồi trên yên sau, lúc ngồi lên còn rất cẩn thận, nhưng sau đó cô phát hiện, tuy Diệp Uẩn Niên gầy nhưng rất khoẻ, lái xe đạp chở một người là một việc rất nhẹ nhàng đối với anh.

Lúc này cô mới thở phào được: "Sao anh lại tới đây?"

Diệp Uẩn Niên: "Lần trước em nói đang làm việc ở đây mà? Hôm nay đúng lúc anh có việc đi ngang qua đây, đoán em sẽ tan làm giờ này nên qua đây chờ."

Ô Đào: "Ra là vậy, trùng hợp quá."

Thật ra khi nhìn thấy Diệp Uẩn Niên, cô thấy rất vui, là kiểu hoa nở trong lòng, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng thì chỉ nói chuyện công việc.

Ô Đào kể nội dung công việc của mình, cũng nói chuyện của bà lão, Diệp Uẩn Niên khen cô: "Được đấy, xem ra công việc này cũng rất có ích, ông nội của anh nói, cách đối nhân xử thế cũng là một loại học vấn, làm việc này có thể giao tiếp với nhiều người, là một cách để học tập."

Ô Đào tò mò hỏi: "Gần đây anh đang làm gì vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh vẫn chưa làm chính thức, anh đang giúp ông nội sắp xếp tài liệu ở viện Khoa học Trung Quốc, ông nội anh rời đi nhiều năm rồi, đã thực hiện rất nhiều cuộc nghiên cứu, tuy không thể mang ra ngoài nhưng ông muốn tổng hợp lại các tài liệu đó và dịch các tài liệu nước ngoài, nên anh ở đó giúp ông làm việc này."

Ô Đào: "Vậy là anh có thể học hỏi được nhiều thứ rồi."

Mấy năm nay, đương nhiên Diệp Uẩn Niên ở bên cạnh chăm sóc ông nội, Ô Đào đoán anh đang làm việc ở một căn cứ bí mật nào đó, tuy không được đi học chính quy nhưng chắc chắn là học thức của anh không tệ chút nào, thậm chí có thể đứng ngang hàng với các nhân viên nghiên cứu. Cứ như vậy, nếu được người nhà đề cử thì anh có thể làm việc trong viện Khoa học Trung Quốc luôn rồi.

Ô Đào không hiểu nhiều lắm, nhưng cô có cảm giác Diệp Uẩn Niên nên đi theo con đường này.

Diệp Uẩn Niên nói: "Hai ngày nay em đọc sách à?”

Ô Đào: "Vâng, ba giờ chiều là em về tới nhà rồi, nếu không có việc gì làm thì đọc sách, em phải học thuộc lòng sổ tay vận chuyển hàng hoá nhưng vẫn có thời gian đọc sách đấy. Em đã xem cuốn sách toán anh cho em rồi, em còn đọc hiểu cuốn [Nhập môn toán cao cấp] nữa, em cũng thử làm mấy bài toán vi phân tích phân, mấy cái này thì khó qua, khó hơn hồi em học cấp ba nhiều."
Bình Luận (0)
Comment