Chương 161: Người bạn tốt nhất (6)
Chương 161: Người bạn tốt nhất (6)Chương 161: Người bạn tốt nhất (6)
Cuối cùng cô nói: "Bởi vì chúng ta là bạn thân nhất, có đúng không?"
Diệp Uẩn Niên: "Đúng thế, anh không có bạn cùng tuổi nào khác, chỉ có mình em."
Ô Đào nghĩ nghĩ, cô không thể bá đạo quá, lại nói: "Anh cũng có thể kết bạn với những người khác, bạn bè có thể có nhiều, nhưng chỉ có em mới là bạn thân nhất của anh, là người bạn thân nhất."
Cô nhấn mạnh.
Nhưng lần này, Diệp Uẩn Niên không trả lời mà chỉ yên lặng nhìn cô.
Ô Đào: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Diệp Uẩn Niên: "Vậy còn anh thì sao, anh có phải là người bạn thân nhất của em không?"
Ô Đào nghe vậy thì không lên tiếng.
Là người bạn thân nhất ư, vậy còn Mạnh Tử Huyên thì sao? Mạnh Tử Huyên và Diệp Uẩn Niên, ai là bạn thân hơn nhỉ?
Diệp Uẩn Niên: "Bây giờ em và Mạnh Tử Huyên vẫn là bạn tốt của nhau đúng không?"
Ô Đào không ngờ anh vẫn nhớ rõ chuyện này, đành phải nói: "Đúng thế." Diệp Uẩn Niên rủ mắt xuống, thấp giọng nói: "Nhưng anh cũng muốn làm người bạn thân nhất của em, còn thân hơn cả Mạnh Tử Huyên nữa."
Ô Đào lén lút mang búp bê Tây Dương về nhà, đóng cửa và cửa sổ lại rồi tự chơi với búp bê Tây Dương.
Dường như cô có thể ngửi được mùi hương trên con búp bê, một mùi hương thơm mát, cô cảm thấy đó là mùi của Diệp Uẩn Niên.
Điều này làm cô không nhịn được mà ôm con búp bê lăn qua lăn lại, còn thân mật kê sát mặt vào.
Cô nhớ lại lời nói của Diệp Uẩn Niên rằng anh thân với cô hơn cả Mạnh Sĩ Huyên.
Cô cảm thấy trong câu nói này có điều gì đó thần bí, một lúc nào đó sẽ chạm tới trái tim cô, làm nó trở nên mềm mại hơn.
Ô Đào hận không thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh, nhưng sau đó lại hoang mang vì cô không biết phải làm bạn 'thân hơn cả Mạnh Sĩ Huyên như thế nào cả.
Dù sao thì cô và Mạnh Sĩ Huyền cũng thân như hai chị em ruột, thân tới mức tuy hai mà một.
Ô Đào thấy tình cảm giữa mình và Diệp Uẩn Niên chính là tình yêu mà sách nhắc tới?
Tình yêu là gì vậy?
Ô Đào không biết, cô đã từng so sánh các câu chuyện tình yêu ở trong sách với nhau, nhưng không có mối tình nào giống mối tình nào cả.
Không không không, những thứ trong sách nói không có cái nào là tình yêu cả, không có cái nào có thể diễn tả được cảm giác của cô đối với Diệp Uẩn Niên.
Anh là tuổi thơ, là ước mơ, là giấc mơ ngọt ngào nhất, đẹp nhất của cô.
Ô Đào ôm búp bê Tây Dương vào lòng, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Vì sao cô lại thấy khó chịu khi nhìn thấy Diệp Uẩn Niên nói chuyện với Vương Á Tương như vậy, đó là người bạn từ thuở ấu thơ của cô, trong suốt bảy năm nhung nhớ, anh đã trở thành một phần trong sinh mạng của cô.
Đó là tình cảm đơn giản hơn tình yêu, ngọt ngào hơn tình bạn, tốt đẹp hơn cả tình thân, còn chứa đựng dục vọng độc chiếm, là sức hút mạnh nhất của cuộc đời.
Cô vùi mặt vào búp bê Tây Dương rồi hít một hơi thật sâu.
Trong thời khắc này, cô thấy mình là người hanh phuc nhat tren doi nay.
Mấy ngày sau đó, Ô Đào cảm thấy mình đi nhẹ như bay, ngay cả việc học thuộc bản đồ nhà ga buồn tẻ cũng trở nên thú vị hơn, bác tài xế vận chuyển hàng hoá hay tỏ ra khó chịu cũng nói cô gái mới tới làm ở trạm vận chuyển hàng hoá có nụ cười thật ngọt ngào, nhìn thấy cô cũng thấy dễ chịu.
Thậm chí có người còn hỏi thăm cô có người yêu chưa để giới thiệu đối tượng cho cô.
Ông lão điều phối viên họ Tôn còn nói: "Cháu trai của ông tài xế họ Triệu cũng không tệ đâu, cậu ta rất có tiền đồ, làm ở cục Thương mại số hai, nếu cháu đồng ý thì có thể thử gặp mặt."
Ô Đào vội xua tay lắc đầu từ chối: "Cháu vẫn còn nhỏ, mới đi làm gần đây thôi, tạm thời chưa muốn nghĩ tới chuyện cá nhân đâu ạ."
Ông Tôn: "Đúng là còn nhỏ, cháu cứ làm cho tốt đã, sau này cháu sẽ tiếp nhận việc của ông, lúc đó co thể lên chính thức rồi."
Tuy mới đi làm mấy ngày nhưng ông Tôn rất hài lòng về Ô Đào, cô gái nhỏ học nói chuyện học cách đối nhân xử thế rất nhanh, quan trọng là đâu óc nhanh nhẹn, mới có mấy ngày mà cô đã học thuộc quy định an toàn đường sắt rồi. Thấy cô biết điều như vậy, ông cũng muốn đề cử, được lên làm nhân viên chính thức không khó, còn có thể được nhận tiền thưởng.
Ô Đào cũng hài lòng với công việc của mình, cô phát hiện chỉ cần cố gắng kiên trì thì luôn có đường để đi, dù không học đại học cũng không sao, có một công việc như vậy, nếu có thể làm chính thức, làm việc thật chăm chỉ thì cũng là một con đường tốt đấy chứ?
Bởi vì điều này, Ô Đào không còn nghĩ đây chỉ là công việc tạm thời' nữa, cô làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, không dám lơ là chút nào.
Hôm nay, đáng lễ cô đã tan làm vào lúc hai giờ nhưng lại có một bà lão với mái tóc hoa râm đi tới, nói muốn gửi một gói hàng cho con trai, hỏi có phải ở đây nhận vận chuyển hay không.