[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Người Bạn Tốt Nhất (5)

Chương 160: Người bạn tốt nhất (5) Chương 160: Người bạn tốt nhất (5)Chương 160: Người bạn tốt nhất (5)

Diệp Uẩn Niên nói: "Em có thể đọc chỗ sách này trước, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi anh, nếu anh cũng không hiểu, anh có thể dẫn em đến Học viện Khoa học Trung Quốc, nơi đó có rất nhiêu chuyên gia trong ngành, bọn họ đều rất tốt, cũng rất mong có thể giúp đỡ thế hệ trẻ."

Ô Đào nghe vậy thì hít sâu một hơi, cuộc đời này quá tuyệt vời.

Diệp Uẩn Niên chẳng khác gì mẹ đỡ đầu của cô, giống như bà tiên trong mộng ban cho cô cỗ xe ngựa bí đỏ và đôi giày thủy tinh.

Diệp Uẩn Niên nhìn dáng vẻ vui sướng như mở cờ trong bụng của Ô Đào thì mỉm cười: "Em vừa học tập vừa chờ cơ hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh có thể nhờ ông nội anh nghĩ cách, để xem có thể giới thiệu cho em một nhà giáo được không."

Ô Đào: "Không cần đâu, em học trước đã, cũng chưa biết có thể học đến mức nào mà, bây giờ em nên học gì trước đây?"

Cô đột nhiên cảm thấy mờ mịt, cô phát hiện những điều mình biết vẫn còn hạn hẹp lắm.

Chỉ biết suy nghĩ muốn học đại học, muốn thay đổi vận mệnh, nhưng rốt cuộc là học cái gì thì vốn hiểu biết của cô lại có hạn.

Diệp Uẩn Niên: "Anh sẽ tìm cho em một vài cuốn giáo trình được dùng trong chương trình đại học trước đây, em cầm về xem nhé."

Ô Đào nghe xong, lập tức gật đầu: "Được, được, được!"

Diệp Uẩn Niên chọn cho Ô Đào bảy tám cuốn sách, đựng vào một cái giỏ trúc cho cô, phía trên giỏ trúc có một chiếc nắp được bện từ cỏ hoang ở trong viện, để lát nữa Ô Đào có thể đeo về.

Cuối cùng, Diệp Uẩn Niên bảo Ô Đào đợi một lát, anh lục tìm trong hòm gỗ lim ở bên cạnh.

Ô Đào nhìn anh, lại thấy anh lấy một con búp bê từ bên trong hòm gỗ ra.

Ô Đào nhìn con búp bê kia, vừa liếc mắt đã nhận ra đây chính là con búp bê lúc trước!

Mặc dù nó đã rất cũ nhưng vẫn còn rất đẹp, chính là con búp bê vô cùng xinh đẹp kial

Diệp Uẩn Niên đặt con búp bê vào trong ngực cô: "Đây là của em, cảm ơn búp bê của em đã cùng anh vượt qua bảy năm này."

Trong ngực Ô Đào ôm búp bê, ngửa đầu nhìn anh, cô nhìn thấy được sự cô tịch trong mắt anh khi anh nói xong lời này.

Thoáng cái, trong mắt Ô Đào đã tràn ngập nước mắt.

Cô cảm thấy tự trách.

Bao năm nay, cô vẫn rất nhớ Diệp Uẩn Niên, luôn nhớ đến anh, không biết anh thế nào rồi, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, thậm chí còn oán trách, tại sao anh lại đột ngột rời đi như thế, ngay cả một câu từ biệt cũng không nói với cô.

Bây giờ, trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác đau lòng.

Cô nhìn anh: “Anh không có bạn bè ư?”

Diệp Uẩn Niên: "Đa phần mọi người đều lớn hơn anh hai mươi tuổi, ngoài ra thì còn mấy đứa trẻ rất nhỏ tuổi."

Ô Đào cúi đầu, sống mũi cay xè.

Cô vẫn luôn có bạn bè đồng hành bên cạnh, có Vương Bồi Hâm, có Mạnh Tử Huyên, có Lưu Hồng Ngọc, có cả Lạc Tái Lâu, đặc biệt là anh trai và đám bạn cùng lớn lên trong đại tạp viện.

Diệp Uẩn Niên: "Em đừng khóc, anh đã trở về rồi, hơn nữa anh cũng không thích kết bạn."

Ô Đào: "Anh trở về sao không đi tìm em luôn? Bởi vì anh muốn dọn dẹp nhà cửa trước ư2?"

Diệp Uẩn Niên: "Ừ'"

Ô Đào càng muốn khóc, cô chỉ biết, chỉ biết rằng, sao anh có thể như thế, chẳng lẽ anh không biết tìm cô cùng đến dọn dẹp với anh à?

Cô lại nói: "Nhưng anh đã đi tìm Vương Á Tương rồi, Vương Á Tương không phải bạn anh à?”

Câu nói này tràn đầy ghen tị nhưng ganh ghét thì thế nào, ai bảo anh trở về mà không đến tìm cô đầu tiên.

Diệp Uẩn Niên: "Vương Á Tương là ai?"

Ô Đào vừa đau lòng vừa tức giận: "Anh còn dám nói mình không biết Vương Á Tương là ai?

Diệp Uẩn Niên vô tội nói: 'Nhưng anh thực sự không biết mà."

Ô Đào: "Hôm đó, lúc ở cao ốc An Môn, chẳng phải anh đã đưa đồ cho người ta à?"

Diệp Uẩn Niên: "Em nói là người đó à? Đó là cháu gái của bạn ông nội anh."

Ô Đào: "Đó chính là Vương Á Tương."

Diệp Uẩn Niên: "Em biết cô ta?"

Ô Đào: "Ừ, là bạn học của em." Diệp Uẩn Niên: "Nhưng anh không biết cô ta, anh chỉ đưa đồ thôi."

Ô Đào: "Em mặc kệ, dù sao thì anh cũng nên đến tìm em trước, không được đi tìm người khác trước."

Nói xong câu đó, trong lòng cô cũng run lên.

Đáng ra cô không nên nói như vậy, nhưng những lời này cứ tự nhiên mà tuân ra, không hề do dự chút nào, cô cũng thấy không có gì là không tốt cả.

Diệp Uẩn Niên: "Được rồi, vậy sau này anh sẽ không đi tìm người khác nữa, anh sẽ đi tìm em trước tiên."

Không ngờ anh lại nghe lời như thế, lại còn lặp lại lời cô nói.

Mặt Ô Đào đỏ bừng.

Cô nhớ đến câu mà Lạc Tái Lâu đã nói ngày hôm đó, một cảm giác không nói thành lời bắt đầu dâng lên.

Nhưng ngay sau đó, cô tự nói với lòng mình, không phải, không phải như thế, cô chỉ cảm thấy mình phải là người bạn thân nhất của Diệp Uẩn Niên.

Vốn dĩ chính là như thế, là bạn thân nhất, cũng là người bạn duy nhất của anh.
Bình Luận (0)
Comment