[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 172 - Chuong 172: Dong Dat (4)

Chuong 172: Dong dat (4) Chuong 172: Dong dat (4)Chuong 172: Dong dat (4)

Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng vậy, cả nước đều được điều động, các ngành nghề đều tham gia, tất cả mọi người đều phải qua giúp đỡ cứu trợ thiên tai, chi viện cho Đường Sơn."

Ô Đào nghe xong thì yên tâm hơn một chút, cô nghĩ, nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ an toàn thôi.

Chịu đựng bảy tám ngày như vậy, cuối cùng công việc của Ô Đào ở trạm vận chuyển cũng có thể tiếp tục trở lại, cô quay lại làm việc, nhưng không có nhiều khách hàng đến gửi đồ lắm, dường như mọi người đã mất hứng thú với mọi thứ chỉ sau một đêm, thấy cái gì cũng không yên tâm, đến nỗi ngay cả chuyến hàng nhỏ cũng bị nghi ngờ, mọi người liên tục hỏi liệu có mất hàng không, có động đất không, có tai nạn hay không.

Nhưng may mắn thay, mặt trời cứ lặn rồi mọc, cô vẫn đi làm rồi tan làm, cuộc sống lặp đi lặp lại này giống như một liều thuốc chữa bệnh, mọi người dần có được cảm giác an toàn, họ bắt đầu tin rằng trận động đất sẽ không đến Bắc Kinh, mọi người đã vượt qua rồi. Tin tức của Đường Sơn liên tục phát ra từ radio chất bán dẫn khiến ai cũng xót xa, các đơn vị tổ chức quyên góp, còn huy động mọi người chủ động di cứu trợ thiên tai.

Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, Ô Đào cũng không nhận được tin tức của Diệp Uẩn Niên, cô rất lo lắng, rồi nhịn không được mà suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ lần này sau khi anh rời đi, cô sẽ không nhận được tin tức gì từ anh, giống như lần trước, chỉ để lại một nỗi nhớ nhung, mà nỗi nhớ đó cũng phai nhạt theo thời gian, cuối cùng chôn chặt trong đáy lòng.

Lần trước, anh đi bảy, tám năm mới trở về, lần này có thể cả đời cũng không có tin tức nữa.

Nghĩ đến những chuyện này, cô trốn trong chăn và khóc, không dám để cho người khác nhìn thấy, tự khóc một mình.

Thậm chí cô còn hận anh vì sao anh lại quay lại, anh quay lại để cô nếm trải vị ngọt mà cả đời chưa từng có, bây giờ ngọt ngào hóa đắng cay, là đắng cay mà cả đời này cô chưa từng nếm trải.

Có hôm, cô thậm chí còn ngồi xe điện, đi qua thôn Trung Quan, đi ngang bên ngoài viện Khoa học Trung Quốc, nhìn tòa nhà hai tâng màu xám, cô không khỏi suy nghĩ, nếu bước vào hỏi một chút thì có phải sẽ nghe được tin tức của anh không?

Ngay cả khi những người khác không biết tên của anh, họ cũng nên biết ông nội của anh.

Nhưng cô không làm thế, cô kiềm chế bản thân và lặng lẽ ngồi xe điện trở về.

Mà ngay trong sự dày vò cả ngày lẫn đêm này, một tin tức khác như long trời lở đất truyền đến, một thế hệ vĩ nhân đã ra đi.

Mọi người bàng hoàng, không dám tin, đau đớn, một cảm xúc mãnh liệt chưa từng có bất chợt bùng nổ.

Giống như những đứa trẻ không nơi nương tựa bất lực mất đi cha mẹ, cảm giác trống rỗng và mê mang mãnh liệt tràn ngập trong lòng mỗi người. Mọi người hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, càng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gào khóc ngoài đường.

Phía trên thành phố Bắc Kinh đều được bao phủ bởi một bầu không khí day sương mù, mấy ngày nay trong đại tạp viện không thấy tiếng cười, mọi người nghe nhạc mặc niệm trên đài phát thanh, buộc hoa trắng, bi thương tê tái bao phủ tất cả mọi người, không ai muốn nói thêm một lời nào nữa. Mà tin tức về trận động đất ở Đường Sơn nối tiếp truyền đến, ai cũng biết thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn, biết đã chết rất nhiều người, có lẽ là hàng trăm nghìn người, nhưng mọi người đã chết lặng.

Cuộc sống dường như chìm trong nỗi đau, một năm này, trận động đất ở Đường Sơn và cái chết của một số nhân vật quan trọng đã phủ bóng đen lên trái tim mọi người, tất cả đều bắt đầu cảm thấy chán nản, không biết khi nào mới kết thúc.

Lúc này, thời tiết bắt đầu trở lạnh, ở trong hầm trú ẩn quá lạnh, mọi người lần lượt chuyển về nhà của mình.

Các gia đình lại đem các vật dụng trong nhà chất đống trong hầm trú ẩn, vì vậy hầm trú ẩn đã trở thành một sự tồn tại vĩnh viễn.

Có một lần Ô Đào đi lên mái nhà gom đậu phơi nắng thì nhìn thấy, tứ hợp viện vốn miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng, bây giờ cứ như bị chắp vá, hầm trú ẩn ở khắp nơi.

Một khi những căn hâm này đã bị chiếm giữ, chúng sẽ không bị phá hủy.

Nhưng điều này không là gì cả, cuộc sống luôn phải tiếp diễn, ai cũng phải sống, mỗi hộ gia đình có thêm một không gian cho căn nhà, tất cả mọi người đã được an ủi. Và một ngày kia, sự yên bình tạm thời này đã bị phá vỡ.

Ngày đó, Ô Đào đến tìm Mạnh Sĩ Huyên nói chuyện. Gần đây, Mạnh Sĩ Huyên ở nhà một mình nên khi cô không có việc gì thì qua đó chơi với cô ấy.

Kết quả là sau khi gõ cửa, Mạnh Sĩ Huyên ra mở cửa, hai mắt cô ấy đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, cô ấy còn hơi thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment