Chương 173: Động đất (5)
Chương 173: Động đất (5)Chương 173: Động đất (5)
Lòng Ô Đào chùng xuống, cô thận trọng hỏi: "Sĩ Huyên, cậu sao vậy?"
Mạnh Sĩ Huyên oà lên khóc rồi nhào tới ôm lấy Ô Đào.
Ô Đào vội vàng ôm lấy cô ấy: "Sĩ Huyên, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Sĩ Huyen bật khóc: "Mình, mình không còn mẹ nữa... Mẹ mình mất rồi... Ô Đào, mình không còn mẹ nữa..."
Cô ấy khóc một cách bi thương và đau khổ, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nước mắt của Ô Đào lập tức rơi xuống, cô vội vàng ôm Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu đừng khóc..."
Vừa nói xong, cô đã tự khóc rồi.
Mạnh Sĩ Huyên: "Ba mình không sao, ba mình nói, mẹ mình đã hi sinh, dư chấn, dư chấn..."
Mạnh Sĩ Huyên khóc không ra hơi.
Ô Đào không biết phải làm gì, chỉ có thể dùng sức ôm lấy Mạnh Sĩ Huyên, khóc cùng với cô ấy.
Lúc này, lời nói không còn ý nghĩa, cô có thể nói cái gì, cho dù cô có nói tốt thế nào đi chăng nữa thì mẹ Mạnh Sĩ Huyên cũng sẽ không trở về!
Mạnh Sĩ Huyên vẫn khóc, cứ khóc mãi cho đến khi giọng khàn đi, cô ấy gục đầu vào lòng Ô Đào, nói một cách nghẹn ngào: "Ô Đào, mình phải làm sao bây giờ, mình không còn mẹ nữa, mình không còn mẹ nữa...
Trái tim Ô Đào quá đau đớn, cô dùng sức ôm Mạnh Sĩ Huyên, cúi đầu để mặt dán lên tóc cô ấy: "Đưa mẹ mình cho cậu có được không? Sau này, cậu chính là em ruột của mình, mẹ mình cũng là mẹ cậu..."
Mạnh Sĩ Huyên vẫn khóc, khóc rất to.
Cô ấy quá đau đớn, cô ấy không hiểu, tại sao đang tốt đẹp như thế mà cô ấy lại không còn mẹ nữa rồi.
Mẹ cô ấy nhận được lệnh đi Đường Sơn, trước khi đi thì vẫn còn tốt, còn nói chờ sau khi trở về sẽ dẫn cô ấy đi ăn ngon, rõ ràng một người còn sống sờ sờ như vậy, sao lại mất rồi!
Chỉ một cuộc điện thoại, người đã không còn!
Làm sao cô ấy có thể tin được chuyện này, hoàn toàn không thể tin được!
Nhưng đó là sự thật, mẹ cô ấy, thực sự sẽ không bao giờ trở lại.
Lãnh đạo quân khu đã đến, Hiệp hội Phụ nữ cũng tới, tất cả mọi người đều đến an ủi, nói cha của Mạnh Sĩ Huyên sẽ đến đây nhanh thôi, còn nói thời tiết ở bên đó không tốt, đường cũng không tốt, còn sợ lỡ như truyên bệnh nên chỉ có thể hỏa táng, đến lúc đó sẽ mang hộp tro cốt đến.
Mạnh Sĩ Huyên làm sao có thể nghe vào những lời này, cái gì cô ấy cũng không muốn nói, cô ấy chỉ muốn mẹ.
Mặc dù cô ấy đã mười sáu tuổi nhưng trong xương cốt vẫn còn là một đứa trẻ, không thể tách rời khỏi mẹ.
Ô Đào gọi Ninh Diệu Hương đến để cùng tiếp đón người tới thăm, người của đơn vị lần lượt tới từng đợt, ai nấy đều mang đến đủ loại quà an ủi, còn nói sẽ báo cáo truy phong liệt sĩ gì đó, nhưng những thứ đó thì có ích lợi gì.
Mạnh Sĩ Huyên mụ mẫm, ảm đạm, cơm cũng không ăn nổi. Ninh Diệu Hương băm nhỏ thịt rồi nấu cháo, sau đó đặt ở trong tô sứ rồi dùng khăn quấn giữ ấm đưa tới. Ô Đào cầm muỗng đút cho cô ấy, buổi tối ngủ cùng cô ấy.
Vương Bồi Hâm cũng đến, tuy nhiên không giúp được gì, nỗi đau đớn của Mạnh Sĩ Huyên, dù ai tới cũng vô dụng. Cuối cùng, ba của Mạnh Sĩ Huyên đã quay trở lại.
Người lính dũng cảm và nghiêm túc trong ký ức của Ô Đào, hiện tại lại trở nên gầy gò, tiều tụy, đôi mắt phủ đầy tơ máu đỏ, trong tay ông cầm hộp tro cốt, vẻ mặt đau khổ và bi thương.
Mạnh Sĩ Huyên chạy tới, khóc lóc kêu lên: "Con không cần, con không cần hộp tro cốt, con muốn mẹ, trả lại cho mẹ conl"
Cô ấy muốn phát điên, cô ấy cần phải phát tiết, mọi người im lặng rơi nước mắt nhưng không thể trả lời cô ấy.
Liên tiếp mấy ngày, bầu trời bên ngoài đều ảm đạm, Ô Đào đi cùng Mạnh Sĩ Huyên, họ cùng nhau đưa tiễn hộp tro cốt của mẹ Mạnh Sĩ Huyên.
Còn Mạnh Sĩ Huyên, người đã khóc mấy ngày nay, cuối cùng đã bình tĩnh trở lại và có thể tự mình ăn cơm.
Nhưng thỉnh thoảng trong lúc ăn, cô ấy sẽ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Ô Đào rồi chảy nước mắt: "Mình không có mẹ."
Những chuyện này làm Ô Đào không thể nào thở nổi, cô ý thức được thì ra sinh mệnh lại yếu ớt như vậy, dường như có một tấm lưới vô hình đang khống chế cuộc sống của nhân loại, cô không thể nào thoát ra được, Mạnh Sĩ Huyên cũng không, các cô chỉ là những con kiến mà thôi.
Cô thầm nhớ tới cuộc sống tốt đẹp sau này trong bộ phim phóng sự, nó có thật không? Cô bắt đầu nghi ngờ.
Khi còn nhỏ, cô chỉ cho rằng tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn, cô không ngờ trong lúc sự tốt đẹp đó đang đến gần thì bóng tối và sự đau khổ lại ập tới phá tan mọi thứ.
Cô đưa Mạnh Sĩ Huyên về nhà và ở chung một phòng với mình, cùng ăn cùng ngủ.
Cô cầm sách đọc cho Mạnh Sĩ Huyên nghe, còn giảng tích phân vi phân cho cô ấy, muốn dùng kiến thức toán học mới mẻ để làm dịu sự đau khổ này.
Mạnh Sĩ Huyền ngoan ngoãn học với cô, ăn với cô, cũng học tích phân vi phân với cô.