Chương 174: Rực rỡ hơn nhiều (1)
Chương 174: Rực rỡ hơn nhiều (1)Chương 174: Rực rỡ hơn nhiều (1)
Bước sang tháng mười, thời tiết đã mát mẻ hơn, không còn âm u như trước nữa, bóng ma về trận động đất cũng đã trôi qua. Mạnh Sĩ Huyền cũng không khóc nữa.
Ô Đào đưa cô ấy tới công viên Cảnh Sơn để tản bộ, trong tiếng ve thưa thớt mùa thu, ngồi dưới gốc cây hoa hoè, nhìn đám cỏ lau lưa thưa bị gió thổi qua, nhìn mặt trời ở đằng sau cây hoa hoè dần ngả sang phía tây.
Cô mua hai cây hồ lô ngào đường, mỗi người một cây rồi ngồi ăn ở đó.
Bây giờ có rất nhiều thời gian, có thể thoải mái mà tiêu pha, chẳng cần gấp gáp làm gì.
Mạnh Sĩ Huyên nói: "Mình thích hồ lô ở Đường Sơn nhất."
Ô Đào: "Thật ra mình thích món củ mài ở Đường Sơn hơn, vì như vậy mình có thể ăn cả hai món củ mài."
Mạnh Sĩ Huyên: 'Vậy sao cậu không mua củ mài."
Ô Đào: "Người bán hồ lô đường nói không có món đó, chỉ có loại này thôi."
Mạnh Sĩ Huyền cắn một miếng nhỏ, nói: "Lần sau chúng ta ăn củ mài đi."
Ô Đào: "Được."
Hai người tám chuyện với nhau một lúc, tâm trạng của ai cũng tốt hơn.
Mạnh Sĩ Huyên nhìn đàn bồ câu đang bay lượn đằng xa, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Diệp Uẩn Niên cũng tới Đường Sơn phải không? Đã vê chưa?"
Ô Đào im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Mình không biết."
Không có tin tức gì về anh cả, anh cũng không có tới tìm cô.
Mạnh Sĩ Huyên nói: "Để mình nhờ ba mình hỏi thăm thử xem, có lẽ sẽ có tin đấy."
Ô Đào không muốn làm phiền ba của Mạnh Sĩ Huyền, nhưng vì quá lo lắng nên cô vẫn nói: "Nếu không phiền thì nhờ chú hỏi thăm giúp mình nhé."
Thật sự cô rất muốn biết tin của Diệp Uẩn Niên.
Mạnh Sĩ Huyên lại nhờ ba mình giúp đỡ nghe ngóng tin tức, ba Mạnh Sĩ Huyên đồng ý, có điều bên chỗ ông ta chưa thăm dò được tin tức gì thì Diệp Uẩn Niên đã trở lại rồi.
Hai ba tháng không gặp, bề ngoài Diệp Uẩn Niên cũng không thay đổi, nhưng Ô Đào cảm thấy anh đã khác trước rất nhiều.
Anh trở nên trầm ổn hơn, bả vai có vẻ rộng hơn một chút, ánh mắt ôn hòa ban đầu dường như trộn lẫn một ít cảm xúc khác, từ bi, bao dung, nhân hậu.
Ô Đào không dám hỏi anh gặp phải chuyện gì ở Đường Sơn, chỉ nhắc tới chuyện đọc sách.
Diệp Uẩn Niên cũng nói với Ô Đào về chuyện đọc sách, anh còn để Ô Đào mời anh ăn cơm.
Ô Đào vui vẻ đồng ý, sau đó hai người bàn bạc với nhau rồi quyết định đi ăn thịt nướng, dù sao bây giờ là mùa thu, đến lúc vỗ béo rồi.
Tới nhà hàng thì trời vừa đổ mưa nên thời tiết hơi lạnh, thịt được thái mỏng bị nướng đến xì xì ra dầu, bên trên phủ gia vị, lại dùng cải trắng giòn quấn quanh, đúng là mỹ thực an ủi lòng người tràn ngập hương vị mưa mùa thu.
Sau khi ăn một miếng thịt nướng, Diệp Uẩn Niên đột nhiên hỏi Ô Đào: "Em có tin trên đời này có quỷ thần không?"
Ô Đào hơi giật mình: "Là mê tín sao?"
Diệp Uẩn Niên cười khổ, nói: "Anh cũng không tin, ông nội của anh là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, ba mẹ anh giống ông, anh cũng vậy, nhưng mà..."
Anh trầm mặc, lại nói: "Bây giờ anh hi vọng, trên đời này thực sự có quỷ thần, như vậy, có lẽ những người kia sẽ không đau khổ, bọn họ có thể tiếp tục sinh hoạt ở một thế giới khác."
Ô Đào yên lặng không nói.
Cô nhớ tới Mạnh Sĩ Huyên, nếu quả thật có quỷ thần, mẹ của Mạnh Sĩ Huyên có lẽ có thể chứng kiến mọi chuyện của nhân gian, cũng sẽ phù hộ cho Mạnh Sĩ Huyên.
Cô lại nghĩ tới một vài câu chuyện dân gian, những truyền thuyết tràn ngập sắc thái mê tín kia, nói đường núi động đất đều là do âm binh mượn đường.
Đúng lúc này, Diệp Uẩn Niên đưa tay ra, khớp ngón tay rõ ràng, thon dài sạch sẽ.
Ô Đào do dự một lát, vẫn cầm tay của anh.
Sau khi nắm lấy, cô mới chính thức hiểu rõ, thiếu niên đã từng nắm tay cô đi vào thư phòng nho nhỏ kia đã thực sự trưởng thành, bàn tay của một người đàn ông tuổi còn trẻ, ấm áp nhưng vẫn có lực... cho dù lúc này đôi tay ấy đang run nhẹ.
Cô dịu dàng nắm ngược lấy tay anh, nhỏ giọng nói: "Nếu như khó chịu quá thì anh hãy thử quên nó đi, đừng nhớ kỹ làm gì." Cô biết rõ nhất định anh chứng kiến quá nhiều đau khổ và bi thương.
Mà bản thân trải qua những chuyện ở Bắc Kinh, cũng lao tâm lao lực quá độ, cô không tưởng tượng nổi anh đã trải qua chuyện qì.
Diệp Uẩn Niên: "Cảm ơn em, Ô Đào, thật ra anh không sao."
Sau khi ăn thịt nướng xong, hai người rời khỏi nhà hàng, sóng vai bước chậm trong mưa.
Hai người không nắm tay nữa, cũng không dám, sợ người khác nhìn thấy, có điều trong lòng cả hai giống như có gì đó không giống với lúc trước.
Lúc này, gió thổi qua, bầu trời âm u đột nhiên đổ mưa lớn, đèn biển quảng cáo đang nháy sáng, và tàu điện chạy qua ở phía xa xa, tất cả đều bị bao phủ trong màn mưa mênh mông.
Diệp Uẩn Niên nắm cán dù: "Anh đưa em về trước."
Ô Đào: "Vâng."