Chuong 175: Ruc ro hon nhieu (2)
Chuong 175: Ruc ro hon nhieu (2)Chuong 175: Ruc ro hon nhieu (2)
Thật lòng không quá muốn trở về, muốn cùng anh cham chậm đi bộ như vậy, cho nên cô đi rất chậm.
Cô thích sự yên tĩnh của mưa thu, cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, nhịp nhàng ăn khớp, dịu dàng mát mẻ.
Thời điểm này, mùa này, trận mưa này, và lá xinh đẹp bị rơi rụng dưới chân đều đang diễn ta một bầu không khí nặng nề mà tang thương, vắng vẻ hoang tàn.
Đang đi như vậy, Diệp Uẩn Niên dừng bước.
Ô Đào ngẩng mặt lên nhìn anh.
Diệp Uẩn Niên cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt thiếu niên sáng rực mà trầm tĩnh, anh nhìn cô, thấp giọng gọi: "0 Đào."
Ô Đào đỏ mặt.
Cô nhớ tới rất nhiều, những quyển sách viết về những mối tình cuồng nhiệt, còn có nụ cười mập mờ của mọi người trong đại tạp viện, tất cả đều muốn đẩy cô đến một hoàn cảnh ngượng ngùng.
Diệp Uẩn Niên: "Anh cứ nghĩ là mình sẽ không còn được gặp lại em nữa, may mắn, anh đã trở về."
Hốc mắt Ô Đào ẩm ướt, cô nháy mắt mấy cái, thấp giọng nói: "Em cũng rất sợ."
Diệp Uẩn Niên: "Anh đã nói sẽ trở lại tìm em, cho nên anh nhất định nói lời giữ lời."
Ô Đào: "Vâng, em biết."
Một đoàn tàu điện chạy qua, kéo theo tiếng nước tí tách, bọt nước văng khắp nơi.
Diệp Uẩn Niên nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Trong cái mát mẻ của thời tiết mùa thu, tay của anh vẫn ấm áp như lúc ban đầu.
Anh cứ cầm như vậy một lát, lại thả ra, sau đó nhanh chóng nói: "Đi thôi, không còn sớm nữa."
Lần này cô càng nhỏ giọng, đáp "vâng".
Chỉ một chút như vậy, cả hai lại ngầm hiểu lẫn nhau.
Cô biết rõ, thật ra anh cũng rất xấu hổ.
Bánh xe khổng lồ của thời đại đang lăn về phía trước, khiến tất cả mọi người đang trong trạng thái mờ mịt ngơ ngác, không biết đường ở nơi nào, phía trước đột nhiên xuất hiện một vâng sáng chói lòa, như có tia chớp vạch ra ánh sáng.
Từ chiếc radio bán dẫn truyền ra chất giọng phổ thông vui vẻ phấn chấn của phát thanh viên, thời tiết ở Bắc Kinh thay đổi, mọi người vui mừng khôn xiết, kẻ ác đã ngã xuống, nghe nói ngày hôm đó, mấy trăm vạn quần chúng nhân dân tràn về phía quảng trường, bắt đầu nghênh đón lần giải phóng thứ hai, tất cả mọi người đều vỗ tay, ai cũng đang cười, đại tạp viện cũng tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Ô Đào có chút hoảng hốt, cũng hơi không dám tin, thời đại mới đã xua tan sự u ám, tất cả những thứ từng là dày vò cứ như vậy biến mất.
Cô nhìn lá vàng rơi đầy trời, lại nghĩ, tất cả đều đã qua, nhưng sau khi vượt qua chặng đường u ám dài đằng dang này, thật ra mọi người đều không thể trở lại như xưa nữa.
Những chuyện u ám kia, sẽ trở thành dấu ấn, lưu lại trong đáy lòng bọn họ.
Công việc của Ô Đào lại tiếp tục, ngày nào cũng bận rộn, phải giao tiếp với đủ mọi tầng lớp trong xã hội, nói chung mọi người đã bắt đầu tươi cười rạng rỡ, người từng sợ hãi rụt rè, giờ đây sống lưng thẳng tắp, chủ đề bên tai dần dần xuất hiện từ sửa lại án sai, nghe nói có rất nhiều án oan án sai đang được thẩm tra lại, lục tục có thư gửi tới Văn phòng thông tin pháp lý, khiếu nại oan tình của bản thân. Ngày nào Ô Đào cũng làm đúng các bước, rất cẩn thận ti mỉ, sau khi tan làm, đôi khi Diệp Uẩn Niên sẽ tới đón cô, những lúc không tới, cô tự trở về nhà.
Về đến nhà, quét dọn vệ sinh, đọc sách, gặp phải vấn đề không hiểu rõ, lại đi hỏi Diệp Uẩn Niên.
Sau khi Diệp Uẩn Niên trở về, đã từng mang đồ tới thăm nhà họ Giang, Ninh Diệu Hương cực kỳ hài lòng về Diệp Uẩn Niên.
Nếu như sớm vài năm, có lẽ còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ đã vượt qua giai đoạn mấu chốt, phần tử trí thức cũng được sửa lại án oan, huống hồ cha của anh là quân nhân, nghe nói chức vụ còn rất cao, sao có thể không hài lòng.
Người trong đại tạp viện cũng biết Ô Đào đã có đối tượng, đối tượng còn rất đẹp trai, trẻ trung, là chàng trai lễ phép, mới viện trợ cho Đường Sơn, hơn nữa gia đình cũng có lễ có danh, tóm lại các phương diện đều rất tốt.
Chỉ có Ô Đào mãi không nhận ra điều đó, dù sao cô còn nhỏ, cũng không dễ đem Diệp Uẩn Niên và từ "đối tượng" liên hệ cùng một chỗ, theo lời Ninh Diệu Hương nói: "Con cũng tốt số, cả người đần độn, u mê giống như người trong mơ, lại tìm được đối tượng tốt như vậy." Trong mắt Ninh Diệu Hương, Diệp Uẩn Niên cũng không phải người quá hiểu biết, nhưng lễ phép căn bản anh có thể làm được, rõ ràng là anh có xuất thân tốt, được giáo dưỡng tốt, học thức cũng tốt, ông nội anh là phần tử trí thức, cha mẹ là quân nhân, địa vị cũng rất cao, gia tộc như vậy, có lễ có danh, cái gì cũng không sợ, gặp được chuyện gì đều có thể chống đỡ.
Ô Đào vẫn hơi không quen, sau này rất ít khi để Diệp Uẩn Niên đến nhà mình, cô thường tới nhà anh theo hẹn, cùng anh đọc sách học tập, anh sẽ dạy cô những công thức tính toán phức tạp, những định lý trong sách, anh đều có thể từng bước giúp cô suy luận.