Chuong 176: Ruc ro hon nhieu (3)
Chuong 176: Ruc ro hon nhieu (3)Chuong 176: Ruc ro hon nhieu (3)
Anh còn rất am hiểu việc mở rộng vấn đề, cho cô thêm nhiều gợi ý.
Anh nói cho cô biết, nhà vật lý học, toán học người Anh Dyson đã từng nói, nhà toán học chia làm hai loại, một là chim, một là ếch, chim bay lượn trên không trung, quan sát tới lui, tuân tra lục địa toán học rộng lớn này, ếch xanh lại ở yên trong đầm, tập trung vào những chỉ tiết cụ thể và đặc biệt, quan sát chúng một cách tỉ mỉ.
Anh kể cho cô rất nhiều chuyện về các nhà khoa học nổi danh, những chuyện đó anh đều thuộc nằm lòng, anh cũng kể cho cô về ông nội anh, kể đến đồng nghiệp của ông, kể tới một vài nhân sĩ nổi danh anh đã từng có dịp trao đổi trò chuyện.
Điều này khiến nhận thức đối với học tập của Ô Đào đột nhiên cao lên rất nhiều, cô cảm thấy tầm nhìn được mở rộng, thứ cô nhìn thấy không phải sách giáo khoa của học sinh cấp ba, mà là thế giới rộng lớn hơn, cô cảm thấy những nhà khoa học ấy không còn là những dòng chữ đen trắng in trên trang giấy, mà giống như những người trong cuộc sống thực tại. Sau khi nói với cô những chuyện này, Diệp Uẩn Niên nhìn đôi mắt đen và sáng của cô, nói: "Bây giờ thời đại thay đổi, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu, anh đoán, chúng ta đều muốn có được cơ hội tốt, em bây giờ, ngoài việc đi làm, phải học tập thật giỏi, chỉ khi chúng ta luôn có sự chuẩn bị, lúc cơ hội tới thì mới có thể nắm chắc lấy."
Ô Đào gật đầu: "Vâng, em hiểu."
Diệp Uẩn Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng rồi, chủ nhật này em có định làm gì?"
Ô Đào: "Không biết nữa, chủ nhật không phải đi làm, chắc là em sẽ qua thăm Mạnh Sĩ Huyền."
Sau khi mẹ của Mạnh Sĩ Huyên qua đời, lúc nào cô ấy cũng không vui vẻ, lúc đầu thì ngày nào cô cũng ở bên cạnh cô ấy, nhưng gần đây cô và Diệp Uẩn Niên đã thân với nhau hơn nên thời gian dành cho cô ấy cũng ít lại. Ba của Mạnh Sĩ Huyên cũng đã tìm một công việc cho cô ấy nên hai người không thể gặp nhau mỗi ngày được.
Cô nghĩ, cố gắng chờ tới chủ nhật, cô sẽ qua chơi với Mạnh Sĩ Huyên, hoặc là Mạnh Sĩ Huyền qua nhà mình, hai người có thể trò chuyện với nhau.
Diệp Uẩn Niên nghe vậy, mắt hơi rủ xuống, anh nói: "Được, vậy em qua với cô ay đi."
Ô Đào không nghĩ nhiều, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên định cầm sách vở đi về.
Nhưng lúc ra tới cửa, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Diệp Uẩn Niên.
Diệp Uẩn Niên: "Có chuyện gì vậy?"
Ô Đào: "Có phải anh cũng muốn em đi với anh không?"
Cô hỏi thẳng thừng, Diệp Uẩn Niên bất ngờ, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì đâu, mẹ anh nói nếu khi nào tiện thì mời em qua ăn cơm thôi."
Ô Đào: "Hả."
Diệp Uẩn Niên nhìn hoạ tiết trên bậc cửa, ở đó có khi con kiến nho nhỏ đang bò qua phiến lá khô, anh nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, không phải chuyện quan trọng gì đâu, nếu em không có thời gian thì để tuần sau tính."
Ô Đào: "Khi nào dì rảnh vậy?"
Diệp Uẩn Niên: "Chắc là chủ nhật tuần sau, anh vừa nói với mẹ rồi."
Ô Đào: "Được."
Nói xong, Diệp Uẩn Niên tiễn Ô Đào ra về, hai người đi cạnh nhau trong con ngõ nhỏ, mùa đông sắp đến rồi, lá đã bắt đầu rụng, dưới ánh mặt trời ấm áp đầu đông, khi đạp lên chiếc lá khô thì âm thanh vỡ vụn lại vang lên.
Trời lạnh, Ô Đào cho tay vào túi nhưng trong lòng lại thấy ấm áp và ngọt ngào không tả được.
Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Uẩn Niên, cần cổ của anh thật thon dài và đẹp mắt.
Cô cười nói: "Anh có muốn một chiếc khăn quàng cổ không, em đan cho."
Diệp Uẩn Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mất thời gian quá, em đi làm đã vất vả rồi, về nhà còn phải đọc sách nữa, anh không cần khăn quàng cổ đâu, nếu em muốn thì chúng ta có thể mua hai cái giống nhau cả màu sắc và hoạ tiết luôn."
Ô Đào: "Được."
Hai ngày nay, Ô Đào lục tung đem hết tủ quần áo mùa đông ra, cái nên phơi thì phơi, nên bỏ thì bỏ, còn dọn dẹp chăn dày, thừa dịp trời đẹp đem ra ngoài phơi để sau này đắp ấm áp.
Một năm nay cô cao lên không ít, vóc người bây giờ cũng cỡ 1m65, áo bông năm trước mặc tất nhiên bị nhỏ, thử mặc lên người khoa chân múa tay một chút, nơi cổ tay lộ ra một doan.
Mẹ Thuận Tử ở bên cạnh nhìn, nói dông nói dài: "Bây giờ cháu đang đến tuổi tìm đối tượng, người đó có điều kiện gia đình tốt, vẫn nên sửa soạn cho bản thân thật tốt, không thể quá mất mặt được, làm sao cũng không thể bị nhà người ta coi thường."
Ninh Diệu Hương: "Nói vậy cũng không phải, Thanh Đồng nhà chúng tôi nói, năm nay nhà chúng tôi không đặt mua quần áo gì, phiếu vải tích lũy được đều cho Ô Đào, một tấm vải mua thêm ít bông là được một bộ."
Mẹ Thuận Tử: "Nói tới không phải sao, con gái lớn rồi không thể tùy tiện lừa gạt như khi còn bé."