Chuong 203: Tinh dich cham mat (3)
Chuong 203: Tinh dich cham mat (3)Chuong 203: Tinh dich cham mat (3)
Diệp Uẩn Niên đặt tay nhẹ lên đầu gối, nói nhỏ: "Mà này, Ô Đào, sau này dù có tức giận đến mấy cũng không được nhắc đến việc trả lại chiếc đồng hồ cho anh đó."
Ô Đào: "Lúc đó anh nói vậy, em còn nghĩ anh tặng thứ gì đó rẻ. Cãi cọ cả buổi nó đắt như vậy. Quý giá quá. Anh trai em bảo rằng anh ấy muốn ba mươi phiếu công nghiệp."
Diệp Uẩn Niên: "Nhưng đó là khi anh từ từ tiết kiệm các loại vé, sau đó anh đổi vé công nghiệp với người khác. Số tiền đó cũng là tiên lương của anh, và anh muốn tặng nó cho em. Công việc của em đi đi lại lại, nếu có một chiếc đồng hồ thì rất tiện cho em."
Nói rồi anh nhìn cổ tay cô: "Sao em không đeo?"
Ô Đào: "Đắt tiền quá, em đeo một lúc sẽ thấy ngượng."
Diệp Uẩn Niên: "Thực ra, nó không quá đắt. Đối với đồng hồ Thụy Sĩ, mức giá này đáng lắm, mai mốt em đeo đi, rồi sẽ quen."
Ô Đào: "Dạ."
Lúc này, Diệp Uẩn Niên nhìn thấy phần ren của áo khoác đệm lộ ra trên cổ tay áo của cô, màu sắc của nó rõ ràng có phần lạ mắt.
Anh hỏi: "Áo khoác này em mới may sao?"
Ô Đào lắc đầu: "Đâu có."
Cô suy nghĩ một hồi, nói Mạnh Sĩ Huyên cố tình mượn cũng không hay, xấu hổ chết, nên cô trả lời đại khái: "Áo bông của em sáng nay còn ẩm, nên mặc của Sĩ Huyên."
Dứt câu cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Thực tế thì Diệp Uẩn Niên chắc cũng đoán được.
Đầu năm những người thân đều có tý mượn xe đạp, mượn quần áo để chăm chút cho bản thân, cô làm thế này cũng tính là chuyện bình thường, nhưng chỉ là cho anh biết mọi chuyện xong, trông cô vô cùng nhấch nhác và buồn cười.
May mà Diệp Uẩn Niên không hỏi gì, thay vào đó, anh kể về những sự kiện gần đây của Học viện Khoa học Trung Quốc, anh nói rằng gần đây nhiều bạn bè cũ trước kia của ông nội đều về nước rồi, họ đã được phục hồi sức khỏe và không khí cũng khác hẳn.
Còn nói rằng kế tiếp có kế hoạch bồi dưỡng nhân tài và giải quyết vấn đề thiếu hụt nhân tài.
Ô Đào cũng rất thích thú yên lặng nghe anh kể.
Cả hai cùng chuyển sang một chuyến xe buýt và cuối cùng cũng đến được khu nhà ở ngoại ô phía tây.
Khu vực Lăng công chúa trong khuôn viên khu ngoại ô phía tây vốn đã là một nơi tương đối hẻo lánh, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy cỏ hoang mọc um tùm cũng hàng tùng bách san sát nhau.
Diệp Uẩn Niên giải thích: "Khu vực này khá hoang vắng, nhưng trong đại viên thứ gì cũng có."
Ô Đào gật đầu, cô có thể hiểu được, giống như tòa nhà Địa An Môn vậy, nhà ăn, tiệm cắt tóc đều đầy đủ, không cần ra khỏi nhà.
Nhưng ngay cả khi nghĩ như vậy, cô vẫn bị sốc khi đi theo Diệp Uẩn Niên vào trong.
Khu nhà ở vùng ngoại ô phía tây này lại là một màu vàng đập vào mắt khiến người ta chấn động!
Cô cẩn thận quan sát, hóa ra hai biên giới ở khu ngoại ô phía Tây toàn là cây bạch quả. Lúc này đã chớm đông, lá cây bạch quả đã nhuộm một màu vàng chói lọi, gió thổi khiến đống lá vàng đổ rào rac bay đầy trời, rơi xuống giữa đường, vào khe bên đường, và rơi ngẫu nhiên xuống nơi nào đó.
Dưới ánh mặt trời, ánh vàng chói lòa này sáng rực, lộng lẫy đầy sắc màu, rải rác khắp nơi in hệt một bức tranh sơn dầu tươi sáng, đẹp de và xa hoa.
Cô liên tục khen ngợi: "Sao mà nhiều cây bạch quả thế!"
Cây bạch quả chẳng có nhiều ở Bắc Kinh, nghe nói là loài cây quý hiếm, không phải nơi nào cũng có thể trồng được.
Tất nhiên, một cây bạch quả đẹp và hai cây cũng đẹp, nhưng khi quá nhiều cây bạch quả nối nhau thành hàng, dùng lá vàng che phủ trời đất thì chỉ còn vẻ bàng hoàng và khó tin mà thôi.
Khóe môi Diệp Uẩn Niên nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ: "Mùa thu mỗi năm ở đây đều như thế này. Nghe nói lúc khu nhà mới được xây dựng, đại thủ lĩnh đã quyết định trồng một vùng bạch quả."
Ô Đào: "Thật sự rất tuyệt khi sống ở đây. Ngắm nhìn thấy nó mỗi ngày tâm tình cũng có thể tốt lên."
Diệp Uẩn Niên: "Đi thôi." Ô Đào đi theo Diệp Uẩn Niên, bước trên con đường lớn vàng óng trải đầy cây bạch quả, êm dịu và thoải mái như đang đi trong một bài thơ vậy.
Xuyên qua con đường bạch quả này liền có thể nhìn thấy khu sinh hoạt, quả nhiên có câu lạc bộ dịch vụ nhà tắm hay gì đó.
Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào đến trước một tòa nhà nhỏ và dừng lại, giải thích với cô ấy: "Vị trí bên đây tốt, điều kiện ăn ở cũng ổn. Tòa nhà này là ba mẹ anh với hai gia đình nữa cùng sống chung."
Ô Đào tò mò ngắm nhìn, một tòa nhà nhỏ thế này trông thật sang trọng, không ngờ chỉ có ba gia đình sinh sống, đúng là khác với Địa An Môn.
Nhưng cô lại nghĩ, có lẽ nó có liên quan gì đó đến cấp bậc chăng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến một cánh cửa, Diệp Uẩn Niên định gõ cửa, nhưng cánh cửa từ bên trong mở ra, thế là Ô Đào đã nhìn thấy mẹ của Diệp Uẩn Niên.