Chuong 202: Tinh dich cham mat (2)
Chuong 202: Tinh dich cham mat (2)Chuong 202: Tinh dich cham mat (2)
Sau khi đi hết con đường, anh ấy còn quay lại nhìn Lạc Tái Lâu.
Lạc Tái Lâu nhìn anh ta như vậy, suýt chút nữa đã giãm nát một hòn đá dưới chân.
Ô Đào bước đi rất nhanh, đi thật xa mới dừng lại: "Anh đừng so đo với anh ấy, tính khí anh ta không tốt."
Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Em có thích ăn cua không?”
Ô Đào: "Cái gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Anh hỏi em có thích ăn cua không?”
Ô Đào: "Thích."
Cô không hiểu anh đang nói cái gì, là vì Lạc Tái Lâu mang theo một rổ cua ư?
Diệp Uẩn Niên: "Được, em đã thích ăn, đơn vị của ba anh có cua chuyển từ Giang Tô, khó mua ở chợ Bắc Kinh lắm. Chắc vài ngày nữa sẽ tới. Khi đó anh sẽ xin cho em một giỏ"
Ô Đào: "Cuối cùng là gì vậy! Em đâu tham lam đến mức đó?"
Diệp Uẩn Niên: "Không muốn à?" Ô Đào: "Không!"
Diệp Uẩn Niên: "Thế em muốn ai?"
Ô Đào quay sang nhìn thì thấy anh ấy đang mím môi, hai hàng lông mày đang ép chặt vào nhau như đang tranh hơn thua với ai không bằng.
Ô Đào đột nhiên hiểu ra, bất chợt vừa buồn cười vừa giận: “Anh suy nghĩ linh tinh gì vậy, người ta xách sọt cua chẳng phải cho eml Anh nghĩ nhiều quá rồi!"
Diệp Uẩn Niên bướng bỉnh nói: "Anh thì nghĩ anh ta muốn đem sọt cua cho em kìa, anh ta muốn lấy lòng em."
Ô Đào: "Sao vậy được!"
Lần trước, cô ấy đã nói rõ ràng với Lạc Tái Lâu.
Suy cho cùng quen nhau nhiều năm như vậy tình cảm bạn bè vẫn còn đó, không thể trực tiếp 'phủi' người ta đi.
Lúc này, Diệp Uẩn Niên lại mím môi liếc cô một cái.
Đôi mắt đen lặng lẽ vô tội, thậm chí thấp thoáng có cảm giác gọi là "tủi thân."
Cô hơi khựng lại.
Diệp Uẩn Niên cụp mắt xuống, nhìn đám cỏ đuôi chó đong đưa bên đường, nói nhỏ: "Vừa rồi anh ta đúng là mang cua cho em, sau này em không được phép nhận đồ của anh ta. Em muốn thứ gì anh đều làm cho em, dù sao thì cũng không được phép lấy của anh ta."
Ô Đào bó tay, nhưng cũng có chút xót xa: "Anh ngốc cái gì đấy, em đâu đến nỗi? Chỉ là một giỏ cua thôi, đừng nói em không nhất định muốn ăn, cho dù là muốn ăn, có thể tự mua sẽ mua, không mua được thì thôi hoặc anh cho em, em ăn cũng vui lòng. Nhưng dù không có, em cũng chẳng việc gì, cũng đâu phải là trẻ con, giương mắt đòi ăn. Nếu Lạc Tái Lâu cho em, chắc chắn em không nhận, hoặc dù có nhận cũng để tránh phụ tình nghĩa của người ta, đây là lễ nghĩa qua lại bình thường thôi mà."
Diệp Uẩn Niên im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Em nói thật chứ?”
Ô Đào cười: "Đương nhiên thật rồi, anh nghĩ em là loại người bám theo người ta lợi dụng sao?"
Cô chợt nhớ đến chiếc đồng hồ anh tặng cô, là một chiếc rất đắt tiền.
Cô nhìn anh nói thêm: “Anh nói như vậy thì em không cần chiếc đồng hồ anh tặng em nữa, kẻo anh nghĩ em lợi dụng, bây giờ trả lại anh liên!" Diệp Uẩn Niên đột ngột chụp lấy tay cô: "Đừng nói như vậy mà."
Ô Đào: "Cũng bị anh hiểu lầm rồi cứ nói thế đấy!"
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào!"
Ô Đào phồng hai má: "Ai bảo anh giận bayl Vậy em cũng không cần đồ của anh, trả lại hết cho anhl"
Lúc bấy giờ đã đến bến xe, nhưng chưa có xe, hai người cũng không nói không rằng mà cứ đứng đó chờ xe.
Tiếng ve mùa thu kêu râm ran bên tai, thỉnh thoảng bắt gặp chiếc xe đạp chạy băng băng trên đường, Ô Đào quay mặt đi không nhìn Diệp Uẩn Niên, còn Diệp Uẩn Niên thì mím môi cũng không nhìn cô.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Vận cũng lên tiếng, ủ rũ nói: "Là lỗi của anh, anh không nên nghĩ nhiều."
Ô Đào phớt lờ.
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào-"
Ô Đào hừ nhẹ rồi nhìn lên trời.
Diệp Uẩn Niên cụp mắt xuống và giải thích: "Cua của anh ta đúng là đem cho em. Anh có thể thấy được từ ánh mắt của anh ta rằng anh ta thích em. Anh nghĩ đến em với anh ta đã là bạn suốt những năm qua, trong lòng không thoải mái."
Ô Đào khi nghe giọng nói của anh, lòng cô dịu đi một chút: "Thế đi đã sao, anh nghĩ em không biết xử lý loại chuyện này sao? Lúc trước anh ấy muốn tặng em một ca men, nhưng em thẳng thừng từ chối và bảo anh ấy dành dụm tiền sau này còn lấy vợ kìa."
Diệp Uẩn Niên: "Thật không?"
Ô Đào: "Anh nghĩ em là loại người một chân đạp hai thuyền sao? Anh cho rằng em sẽ nói dối anh sao?"
Vẻ mặt của Diệp Uẩn Niên liền thả lỏng: "Đúng là là lỗi của anh."
Ô Đào: "Vốn là lỗi của anh."
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, đừng bực anh nữa nghe."
Thật ra Ô Đào cũng không tức giận gì, cô suy nghĩ một chút: "Miễn là sau này không được nổi nóng linh tỉnh."
Ngày thường anh ấy rất ngoan rất tốt tính, nhưng vừa rồi anh ấy và Lạc Tái Lâu lâu chạm mặt, luôn khiến người ta cảm thấy hai người sắp đánh nhau đến nới, có chút đáng sợ.
Diệp Uẩn Niên: "Ừm." Lúc này tàu điện đã đến, hai người khẩn trương lên tàu, trên tàu không có nhiều người nên hai người tìm một chỗ ngồi phía cuối để cạnh nhau nói chuyện.