Chuong 201: Tinh dich cham mat (1)
Chuong 201: Tinh dich cham mat (1)Chuong 201: Tinh dich cham mat (1)
Ô Đào: "Me em đã mua từ sáng sớm. Bà ấy nói ngon lắm. Hạt óc chó dẻo, còn có bánh kem hạt dẻ nữa, cũng không biết mẹ anh có thích hay không."
Diệp Uẩn Niên: "Em cũng không phải chưa gặp mẹ anh, bà ấy thích em lắm, mấy lần cứ hỏi về em nên không cần lo nghĩ nhiều. Em mang gì đến thì mẹ anh cũng sẽ thích."
Ô Đào gật đầu, ba mẹ của Diệp Uẩn Niên trong ấn tượng của cô đều vô cùng tốt. Tuy ba anh ấy khó phần nghiêm nghị nhưng cô nhớ rõ rằng lần cuối gặp mặt chú ấy còn quan tâm đến cô kia mà.
Còn mẹ anh là phần tử trí thức cao, là giáo viên đại học, rất có nề nếp, lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu khi nói chuyện.
Trong lòng cô bình tĩnh lại một chút: "Nếu lúc đó có chuyện gì cần chú ý thì anh nhắc em nhiều vào, nếu không trong lòng em vẫn có chút hồi hộp."
Diệp Uẩn Niên: "Ừ, em đừng lo, anh biết rồi."
Anh ấy nói thêm: "Thực ra, anh với ba mẹ cũng nhiêu năm không gặp nhau rồi. Tức là gần đây anh trở về Bắc Kinh cả nhà mới thường ăn cơm. Anh với ba mẹ không phải gần gũi gì cho cam, còn không thân thiết như em."
Ô Đào không nhịn được cười: "Anh chọc em."
Diệp Uẩn Niên: "Tất nhiên là thật rồi, bình thường còn không quan tâm anh nữa."
Ô Đào nghĩ cũng phải, khi Diệp Uẩn Niên còn nhỏ, ba mẹ anh ấy đều bận rộn, toàn là ông nội và bà nội Kim chăm sóc anh ấy, sau này lại được ông nội dắt đi và nhiều năm rồi không quay về.
Ô Đào: "Ba mẹ anh không còn con cái nào nữa sao?"
Diệp Uẩn Niên nhướng mày cười: "Nếu anh có anh trai em gái, anh nhất định sẽ nói cho em biết."
Ô Đào nghĩ đến đây cũng bật cười, thật ra cô chỉ là bực chuyện của ba Mạnh Sĩ Huyên, lại cô còn nghĩ rằng những người làm cha làm mẹ bất hòa với con cái rất có thể họ muốn có đứa con khác, thực tình thì gia cảnh nhà anh Diệp Uẩn Niên không giống thế.
Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu nhìn về phía Ô Đào: "Quần áo hôm nay của em cũng là mới?"
Ô Đào: "Dạ, chính là bộ làm từ vải mà anh đã mua với em lần trước. Hôm nay là lân đầu mặc đó nghe."
Diệp Uẩn Niên: "Đẹp lắm."
Thực ra Ô Đào cảm thấy nó cũng được, mím môi cười đáp.
Hai người luyên thuyên và băng qua cầu, bến xe buýt ngay bên kia sông, nào ngờ vừa đi đến đầu cầu đã bắt gặp Lạc Tái Lâu đang đi tới, trên tay cầm một cái giỏ tre, nhìn ướt đẫm.
Khi nhìn thấy Diệp Uẩn Niên và Ô Đào, anh ta sững sờ và đứng đó, không nhúc nhích.
Ô Đào chủ động chào: "Anh Tái Lâu."
Lạc Tái Lâu nhìn Diệp Uẩn Niên, và Diệp Uẩn Niên cũng nhìn Lạc Tái Lâu.
Trên mặt Lạc Tái Lâu lộ ra vẻ lười nhác, lên tiếng: "Ô Đào, em đang làm gì thế?"
Ô Đào định trả lời thì Diệp Uẩn Niên đã chen ngang: "Tôi đưa Ô Đào sang nhà tôi dùng bữa, anh là Lạc Tái Lâu? Bao năm rồi không gặp."
Lạc Tái Lâu khẽ híp mắt: "Ừ lâu rồi không gặp. Tôi tưởng anh rời đi rồi, mới về gần đây sao? Hồi nào đấy?"
Diệp Uẩn Niên: "Về được thời gian rồi."
Lạc Tái Lâu thẫn thờ đứng đó, ánh mắt lười biếng quét về phía Ô Đào, Diệp Uẩn Niên và Ô Đào đi rất gần nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét.
Một đôi trai gái trẻ tuổi, đi cạnh nhau không quá nửa mét, ở thời buổi này đã chứng tỏ cái gì thì mọi người đã hiểu.
Anh ta nhướn mày, trong mắt hiện lên nét cười mà không biết là đang mỉa mai hay là gì đó nữa: "0 Đào, thảo nào gần đây biến mất dạng. Anh cứ tưởng là bận, hóa ra ở cạnh người yêu."
Bốn chữ cuối cùng, anh ta nghiến răng chặt đến khi quai hàm căng cả lên.
Đây là sự thù địch rõ ràng.
Diệp Uẩn Niên quan sát Lạc Tái Lâu, hàng lông mày đen của anh ép thành một nửa, hờ hững nói: "Gần đây Ô Đào đúng thực bận rộn. Vì ở cạnh người yêu là tôi nên luôn cần một chút thời gian, đương nhiên không có thì giờ để ý người khác."
Đây đúng là một sự khiêu khích trần trụi, nét mặt của Lạc Tái Lâu trong nháy mắt đã căng cứng, trong đáy mắt anh ta bùng lên ngọn lửa.
Diệp Uẩn Niên vẫn điềm tĩnh như thế, đưa ánh mắt xuống nhìn mấy con cua trong rổ của anh ta: "Sọt cua này khá đấy, không phải mình ăn chắc định đưa cho ai sao? Cũng có lòng đấy."
Âm giọng của anh chẳng mang cảm xúc nào, bình bình mà lãnh đạm, nhưng lại khiến Lạc Tái Lâu vừa buồn cười vừa tức giận, nhướng mày, giễu cợt nhìn Diệp Uẩn Niên, rồi đáp thẳng một câu: "Cóc phải việc của anhI"
Ô Đào thấy vậy cũng bó tay, đành bước lên trước giảng hòa: "Uan Niên, Tái Cửu, cả hai người, một là người yêu của em, một là bạn bè tốt của em. Nếu còn nể mặt em của tôi thì tốt xấu gì cũng nhường nhìn chút nếu không làm khó em rồi."
Nói xong, cô cũng không đợi Lạc Tái Lâu trả lời: "Anh Tái Lâu, Uẩn Niên và em còn việc, đi trước đây."
Rồi cô kéo Diệp Uẩn Niên gấp rút đi khỏi.
Diệp Uẩn Niên nghe lời cô, cô kéo, và anh đi theo.