Chuong 200: Hen gap (7)
Chuong 200: Hen gap (7)Chuong 200: Hen gap (7)
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy chắc cấp bậc của ba mẹ anh ấy cũng không thấp, nhà anh ấy cũng được đó!"
Ô Đào: "Vốn dĩ mình còn nói cùng nhau ăn mì thịt kho. Lúc ấy, vẻ mặt anh ấy lập tức không thích hợp, bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra."
Mạnh Sĩ Huyên nghe, bật cười ha hả: "Mì thịt kho! Cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc tới"
Ô Đào hừ một tiếng: "Cậu còn cười, mình sai còn chẳng phải là do món mì thịt kho của cậu.
Mạnh Sĩ Huyên cười xong, bắt đầu gợi ý cho Ô Đào: "Theo ý mình thì cậu, con dâu xấu gặp ba mẹ chồng, phải nhanh chóng trang điểm một xíu, ăn mặc đẹp chút, rồi lại xem thử lúc ấy mang theo đồ gì qua đó. Lần đầu đến nhà, dù sao cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta"
Ô đào: "Thôi, lúc nhỏ họ cùng từng gặp mình, biết tình huống của mình như thế nào rồi. Bây giờ, có làm ra vẻ cũng vô ích."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ừ cũng đúng, nhưng vẫn nên giữ thể diện một chút." Ô đào: "Mình mới làm một bộ này, cảm thấy cũng được khá mới, nguyên liệu tạm ổn."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vẻ ngoài không tồi, nhưng áo bông của cậu đều cũ rồi. Chỗ ống tay áo cũng còn có miếng vá, nhỡ đâu đến lúc ấy cậu ăn cơm thò đũa làm lộ ra thì sao? Để người ta trông thấy nhìn mình không ra gì! Áo bông của mình còn mới, dáng người hai đứa mình cũng gần bằng nhau, đến lúc ấy cậu mặc đi là được."
Thật ra, Ô Đào cảm thấy không đáng, nhưng nghĩ tới miếng vá chỗ ống tay áo của mình, nếu để lộ ra tóm lại cũng không ổn lắm bèn nói: "Được rồi."
Mặt khác, Mạnh Sĩ Huyên muốn cho Ô Đào mượn áo bông mặc. Có lẽ mọi người sẽ ghét bỏ, nhưng thật ra lúc ấy là hành vi quá đỗi bình thường. Đi xem mắt gì đó mượn quần áo, xe đạp để giữ thể diện, là kỹ năng cần thiết của người nghèo...
Chuyện Ô Đào sang nhà Diệp Uẩn Niên không chỉ có Mạnh Sĩ Huyên lo lắng mà Ninh Diệu Hương cũng bận rộn từ sớm, sáng sớm đã chạy đến Vương Phủ Tỉnh để xếp hàng mua mấy loại trái cây sấy khô bánh ngọt, có hạt óc chó ngào đường và bánh kem hạt dẻ.
Dù sao sắm được cái gì thì sắm ngay cũng không tính toán quá nhiều, tốt xấu gì nhìn vừa mắt là được.
Ô Đào lại có chút áy náy: "Mẹ, cũng không đến mức bận tâm vậy đâu, điều kiện gia đình chúng ta thế này có giả vờ cũng chẳng giống."
Ninh Diệu Hương: "Tốt hay không, mình cũng phải cho người ta biết lòng thành của mình chớ con."
Ô Đào không nói gì nữa.
Đương nhiên, cô rất thích Diệp Uẩn Niên, nhưng cô không hê muốn mẹ tất bật lo toan như thế, cô cảm thấy để tự nhiên là được.
Nhưng những điều này cô cũng không nói ra làm chi, đôi khi suy nghĩ trong lòng cô cũng không nhất thiết phải nói, suy cho cùng, dù là Mạnh Sĩ Huyên hay mẹ cô đều muốn tốt cho cô.
Thế nên, rốt cuộc cô khoác chiếc áo bông của Mạnh Sĩ Huyên, chiếc áo hai dây mới mua và chiếc quần lót bằng vải nhung, ti mỉ tết tóc rồi quàng chiếc khăn len. Sau cùng xách mấy giỏ trái cây sấy khô mà mẹ đã mua hồi sáng sớm sang tìm Diệp Uẩn Niên.
Cô vừa đi ra khỏi ngõ liền bắt gặp Diệp Uẩn Niên đã đợi sẵn ở đó.
Khi anh trông thấy cô, tròng mắt đen liền sáng lên, tươi cười.
Ô Đào vội vàng chạy tới: "Anh đợi bao lâu rồi?"
Diệp Uẩn Niên tiện tay nhận lấy mấy cái giỏ của cô ấy và nói: 'Mới đến thôi em."
Ô Đào: "Được rồi ạ, em sợ để anh chờ lâu."
Diệp Uẩn Niên: "Không sao, vẫn còn thời gian, chúng ta đến trạm xe bên kia sông đợi xe."
Ô Đào: "Dạ."
Diệp Uẩn Niên vừa đi vừa trò chuyện với cô: "Có gì trong giỏ thế?"
[Tác giả có lời muốn nói: Hơn bốn ngàn đồng của Mạnh Sĩ Huyên đổi thành hơn ba ngàn, sửa lại một tí danh sách tài sản của người ba cặn bã.
Ngoài ra, ở quyển khác có bạn đọc nhắc tới vấn đề đại viện. Ba đại viện quân đội, Không Quân và Hải Quân của Bắc Kinh đều ở vành đai Tây Giao. Hồi đó, mộ công chúa hẳn vẫn còn khá hoang vắng, trong thành không thể nào nhường ra một mảnh đất lớn. Quả thật, tòa lầu Địa An Môn của nhà Mạnh Sĩ Huyên ở trong thành, nhưng không lớn. Đó chính là nhà ống, mọi người cũng biết hoàn cảnh sống của nhà ống gì đó rồi, thời đó chính là rất tốt. Nhà cô ấy đắt là do nằm ở vị trí tốt, ngay sát gần hoa viên Cảnh Sơn. Hoa Viên đó chính là nơi Sùng Trinh thắt cổ. Vì vậy xem ra chỗ này của Bắc Kinh, dù sau khi vừa mới được giải phóng, muốn dọn ra một vị trí tốt không nhỏ thì cũng hẻo lánh.
Ngoài ra, mộ công chúa nhắc tới ở đây, chính là nơi Quỳnh Dao đi ngang qua dâng trào cảm xúc nên đã viết ra Hoàn Châu Cách Cách. Những năm trước, hẳn vẫn còn rất hoang vu, nhưng đến mấy năm 00 thì chính là nơi trung chuyển giao thông quan trọng. ]