Chuong 199: Hen gap (6)
Chuong 199: Hen gap (6)Chuong 199: Hen gap (6)
Vì thế, Diệp Uẩn Niên lại giảng giải về cách tính hình tròn cho Ô Đào. Anh nói chuyện không nhanh, nhưng lại rất rõ ràng. Giọng nói trâm thầm, vô cùng chú ý tới tính logic trong ngôn từ, cũng để ý tới tư duy của Ô Đào, sẽ chỉ bảo một cách thích hợp. Như vậy khiến Ô Đào càng nghe càng say mê.
Lúc Ô Đào về đến nhà, Mạnh Sĩ Huyên đã trở lại.
Bây giờ cô ấy biên tập thực tập phải viết bản thảo, cho nên thỉnh thoảng không nhất định làm việc đủ giờ ở đơn vị, còn có thể mang về viết.
Cô ấy cảm thấy về nhà viết càng tốt và tùy ý hơn, cho nên thích mang việc về nhà làm.
Cô ấy viết bản thảo, có chút đau đầu nói: "Bài văn mình đang viết bây giờ lại nhắc tới Hồng Lâu Mộng. Nhưng trước kia, hình như nó bị liệt vào sách cấm, hiện tại trong tay mình chỉ có một quyển, căn bản không tìm được tài liệu thích hợp."
Ô Đào: "Hồng Lâu Mộng? Cậu muốn tài liệu như thế nào, mình nhớ dưới đáy hòm của mình cũng có một quyển, chính là Hồng Lâu Mộng. Nhưng đã bị mất bìa từ lâu, cũng không biết là phiên bản gì."
Mạnh Sĩ Huyên: "Thật à, vậy mà cậu cũng có, lấy ra mình xem nào."
Ô Đào bèn mở hòm ra lục tung tìm giúp cô ấy: "Lúc ấy, là do mình nhặt xỉ than trên đường sắt, tình cờ nhặt được. Khi đó, trông rất rách nát, mình lại không biết chữ nên không biết đó là sách gì. Sau này nhận được mặt chữ, rảnh rỗi cũng xem qua câu chuyện trong đó. Cũng chỉ mới biết mấy năm gần đây thôi, hóa ra đây là tiồng Lâu Mộng, một quyển sách khá nổi tiếng."
Mạnh Sĩ Huyên lập tức hơi mong chờ: "Còn có thể tìm được không?"
Ô Đào lật tìm một lúc cuối cùng cũng thấy. Mười năm trôi qua, trang sách này ngày càng mỏng giòn và ố vàng, nhỡ bất cẩn một chút thì sẽ hỏng.
Cho nên lúc cô lật đều rất cẩn thận: "Cau xem, quyển sách này khá cũ, bên trên còn có vết mực vẽ, nhưng mình cảm thấy màu bút đỏ này không giống dùng tay viết ra mà như được inra."
Mạnh Sĩ Huyên mở ra: "Quyển sách này trông rất cũ, như thể của trước kia rất lâu. Cũng không biết là phiên bản gì, hình như không giống với quyển lúc trước mình từng xem cho lắm!"
Cô ấy hơi ngạc nhiên lật ra phía sau: "Đây cũng không phải là một trăm hai mươi chương mài"
Ô Đào: "Vậy thì mình cũng không biết, mình chẳng bao giờ để ý tới điều này."
Mạnh Sĩ Huyên bèn lật xem, càng nhìn càng ngạc nhiên: "Quyển này không giống với quyển mình đã xem! Hoàn toàn khác biệt!"
Ô Đào: "Vậy là giả à?"
Thật ra, nếu là giả cô cũng không thấy lạ, quyển sách đó được nhặt ở đường sách. Rõ ràng người trên xe lửa đã ném xuống lúc đi ngang qua, cũng có lẽ họ không muốn rước họa nên căn bản không cần.
Mấy năm nay cô tùy tiện cất giữ, cũng hoàn toàn không để ý tới quyển sách này.
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình cũng không hiểu, nhưng nghe nói phiên bản này có vấn đề. Để sau mình hỏi biên tập của nhà xuất bản chúng mình xem, có lẽ họ biết đấy."
Ô Đào lập tức cũng không để bụng, dĩ nhiên đồng ý, sau đó cô đứng dậy định thu dọn chiếc hòm. Mạnh Sĩ Huyên cũng giúp đỡ dọn dẹp, lúc này cô ấy liếc nhìn Ô Đào: "Đúng rồi, mình thấy vừa nãy cậu bước vào rất vui vẻ, là có chuyện vui gì à?”
Ô Đào: "Cũng không có gì."
Nhưng Mạnh Sĩ Huyên đã đoán ra, mỉm cười thần bí: "Mình biết rồi, có phải Diệp Uẩn Niên đưa cậu trở về không?"
Ô Đào: "Ừ"
Mạnh Sĩ Huyên: "Nói gì mà khiến cậu vui vẻ như vậy?"
Ô Đào: "Anh ấy giảng rất nhiều kiến thức cho mình.”
Mạnh Sĩ Huyên hơi khó hiểu: 'Kiến thức? Kiến thức gì thế?"
Ô Đào: "Hóa ra hằng số Archimedes lại dùng phương pháp giống hệt cách tính hình tròn của Lưu Huy thời đại Ngụy Tấn. Cậu thử nghĩ xem, họ sống ở hơn hai trăm năm trước công nguyên. Còn một người lại sinh vào hơn hai trăm năm sau công nguyên, cách nhau năm trăm năm. Một người sinh vào thời Hy Lạp cổ đại, người kia lại ra đời ở Trung Quốc. Nhưng họ lại thật sự cùng sử dụng chung một cách. Có phải điều này chứng tỏ, tư duy khoa học đã có sẵn ở đó, quan trọng là bạn có phát hiện ra nó hay không?”
Mạnh Sĩ Huyên nghe xong lập tức cảm thấy đau đầu: "Được rồi được rồi, cứ để cậu trao đổi nghiên cứu những thứ này với Diệp Uẩn Niên đi. Bảo anh ấy dẫn cậu mở ra cánh cửa khoa học, còn trò chuyện cùng mình thì vẫn nên nói mấy chuyện đứng đắn thôi."
Ô Đào nhớ tới chuyện phải đến thăm ba mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Anh ấy nói muốn dẫn mình tới thăm ba mẹ anh ấy. Ba anh ấy sống ở đại viện Tây Giao, cậu có biết chỗ này không?"
Mạnh Sĩ Huyên nghe xong: "Đại viện Tây Giao? Có phải là mồ công chúa ở phía nam, chỗ hồ sen kia không?"
Ô Đào: "Mình cũng không biết cụ thể lắm, chính là đại viện người thân của Không Quân."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy thì đúng rồi, đó là một mảnh ở đường Phục Hưng. Đừng thấy mảnh đất đó của họ hoang vu, đã sửa sang lại rất tốt đó."
Ô Đào: "Ừ có vẻ là vậy."