Chuong 205: Tinh dich cham mat (5)
Chuong 205: Tinh dich cham mat (5)Chuong 205: Tinh dich cham mat (5)
Ô Đào chỉ cười không nói, kỳ thực trong đại tạp viện có mấy người thợ thủ công thích mày mò, mọi người đến bãi phế liệu thu thập các loại vật liệu rồi tích trữ dần dần, tích đủ thì bắt đầu mày mò cũng không phải là chuyện quá kì lạ.
Xem TV được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa, là ba Diệp Uẩn Niên ra mở, bên ngoài nghe được mấy tiếng, sau đó ba Diệp Uẩn Niên quay lại, Ô Đào cũng không để ý.
Ai ngờ sau khi Diệp Uẩn Niên đưa cô ra đi mà không ra khỏi khu nhà, mà tự ý đi vào sau bếp của nhà ăn.
Ô Đào: "Đến đó làm gì vậy?"
Diệp Uẩn Niên cười đến sáng mắt: "Có cua thật. Đúng lúc hôm nay đến, từ Tô Châu đó nghe. Ông nội anh kể cua ở Tô Châu ngon hơn cua ở Hà Bắc."
Ô Đào: "Trùng hợp thế."
Diệp Uẩn Niên: "Ừ, anh lấy một chiếc giỏ và mang về vài con cho ông nội, còn lại đưa em mang về nhà."
Ô Đào: "Không hay đâu anh, tốn kém lắm, anh vẫn nên đưa cho ông nội."
Diệp Uẩn Niên: "Ông nội lớn tuổi rồi, ăn nhiều cũng không tốt. Trời lạnh thế này. Đồ ăn ở nhà ăn ở đây rẻ, một tô thịt heo kho to chỉ có một hào năm, cua cũng rẻ nốt. Mấy thứ đó đều phân ra chia cho mọi người, ba mẹ ăn không được bao nhiêu, có đòi thêm một giỏ cũng chẳng bao tiền."
Ô Đào: "Mà thực ra em cũng không thích cua, hay là thôi đi anh."
Diệp Uẩn Niên nhìn sang thì thấy đôi mày lá liễu thanh tú của Ô Đào khẽ nhăn, khó xử ra mặt.
Anh cười: "Một rổ cua to như vậy, dù em không lấy thì anh cũng phải mang về cho ông nội, ba mẹ anh cũng không ăn, mình giữ lại cũng chẳng làm được gì, không lẽ anh không nên lấy?"
Ô Đào nghĩ cũng phải nên không nói gì nữa.
Thế là lúc ra cửa, Diệp Uẩn Niên đã mang theo một cái giỏ tre lớn đựng đầy cua, tất cả đều được buộc chặt bằng dây rơm, bên trong lốc bóc tiếng bọt khí.
Xách theo cái giỏ lớn, tất nhiên đi lại sẽ không tiện, vì vậy Ô Đào đề nghị: "Nên lấy thêm một cây đòn gánh, hai chúng ta khiên đi." Diệp Uẩn Niên: "Thế hai đứa mình giống gì nhỉ, chắc như nông dân lên phố bán rau."
Ô Đào: "Là vậy thật"
Vừa nói, cả hai đều bật cười.
Diệp Uẩn Niên chợt nhớ ra: "Em có nhớ hồi còn nhỏ em thích chơi với búp bê nhất không?"
Ô Đào: "Nhớ!"
Diệp Uẩn Niên: "Em có búp bê là chẳng thèm chơi với anh, đuổi anh đi, kêu anh đi làm kiếm tiền."
Ô Đào: "... hình như là thế."
Diệp Uẩn Niên bất lực nói: "Anh đợi một lúc thì rằng em đi kiếm tiền. Em bảo anh ra ngoài kiếm tiền, anh lại đợi một lúc rồi quay lại nói anh đi kiếm tiền, em bảo anh đi kiếm tiền."
Ô Đào cũng nhớ ra và không nhịn được cười.
Lúc đó chỉ là cô thích búp bê quá và không muốn nói chuyện với Diệp Uẩn Niên, nên muốn đuổi anh ra ngoài kêu anh đi kiếm tiền.
Diệp Uẩn Niên xách giỏ tre đưa Ô Đào đến lối vào ngõ, dùng dây rơm buộc bảy, tám con của mang đi, định cho ông nội và mình ăn và còn lại sẽ cho Ô Đào mang về nhà.
Ô Đào đang xách một sọt cua, trong lòng vẫn còn đang hoang mang, cứ cảm thấy có phần không thực.
Ở bên Diệp Uẩn Niên lúc nào cũng hạnh phúc, nhưng sau khi tách ra, một mình xách sot cua, một số suy tư ẩn sâu trong lòng sẽ không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.
Từ khi thành phố Bắc Kinh thay đổi diện mạo, mọi người cũng thay đổi cách ăn mừng, đúng lúc mùa này cua đã trở thành món hàng hot, nhưng thực tình cua bây giờ không hề rẻ, chỉ cần mua một ít cho gia đình thưởng thức là được, như cả một sọt cua hiện giờ vậy, xa xỉ quá.
Nhưng đối với Diệp Uẩn Niên, đây là chuyện đương nhiên và dễ dàng.
Cô nhớ tới thế giới của cây bạch quả, một đại viện tuyệt đẹp xem ra Diệp Mặc cũng thường xuyên đi qua.
Nghĩ thì nơi ở trong phố nhỏ đầy hoa viên của Diệp Uẩn Niên nào phải nơi người tầm thường dễ dàng tiếp cận.
Nghe được ý của Diệp Vấn, đồ đạc bị lấy trộm của nhà anh ấy trước kia lần lượt được trả lại, thậm chí căn nhà ở Thẩm Dương còn có thể tiếp tục thu tiền thuê nhà.
Cô nhớ rằng hình như Diệp Uẩn Niên từng nhắc đến tiền thuê nhà một tháng của gia đình anh có đến vài trăm tệ.
Sau khi so sánh như thế, cô mới thực sự nhận ra khoảng cách giữa mình và Diệp Uẩn Niên lớn như thế nào.
Dù là kiến thức học vấn, gia cảnh hay hoàn cảnh kinh tế thì đều là một trời một vực, chênh lệch quá nhiều.
Cô biết Diệp Uẩn Niên không quan tâm đến những thứ này, trong mắt anh cũng không có những thứ này, dù đã trưởng thành nhưng trong cốt lõi anh vẫn là một Diệp Uẩn Niên thuần khiết, và anh sẽ không bao giờ khinh thường mình.
Ngay cả ba mẹ của Diệp Uẩn Niên cũng không có ý coi thường mình.
Thế mà giờ đây là chính cô, trong lòng không ngăn được suy nghĩ, chấp nhận được không?
Đó thực sự là một sự khác biệt quá lớn.