Chương 206: Khoảng cách (1)
Chương 206: Khoảng cách (1)Chương 206: Khoảng cách (1)
Cô không biết làm thế nào để cân bằng mọi thứ nếu một ngày nào đó cô và Diệp Uẩn Niên ở bên nhau, nên làm sao để bản thân thích nghi với cuộc sống như một chuyện đương nhiên của gia đình họ Diệp.
Khi đó, liệu cô có bằng lòng khi thấy mẹ và anh trai sống một cuộc sống rất khác với cô? Liệu cô có thể chấp nhận vì tình yêu và hôn nhân mà có được sự nhảy vọt về mức sống của mình?
Như vậy, như thể đã đi một đường vòng trong sự nhục nhã.
Ô Đào đang xách sọt cua mà bước chân càng lúc càng chậm.
Cô nhớ tới kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, cho dù là từ phim tài liệu hay tình huống hiện tại, kỳ thi hẳn là có thể thả lỏng, nếu mọi thứ suôn sẻ, bản thân có đủ khả năng vào trường đại học.
Lên đại học rồi sẽ tốt hơn chăng, dựa vào chính mình giúp cho gia cảnh khá hơn, để cho khoảng cách giữa mình và Diệp Uẩn Niên không còn quá xa.
Khi đang đi như thế, đột nhiên nhìn thấy Lạc Tái Lâu ở trước mặt mình.
Anh ta đang đút tay vào túi dưới mái hiên nhà, dựa nửa người vào tường, hai tay rảnh rỗi đút vào túi, dường như anh đã đợi cô từ rất lâu rồi.
Bước chân của Ô Đào dừng lại.
Thực ra lúc này Ô Đào không muốn gặp Lạc Tái Lâu, cũng không muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Cô nghĩ mình ít nhiều cũng có tâm lý trốn tránh, chẳng muốn đối mặt, chẳng muốn từ chối, càng chẳng muốn thấy vẻ mặt không vui của Lạc Tái Lâu.
Sau tất cả, họ cũng là bạn bè tốt chơi với nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng rõ ràng lúc này không phải lúc trốn tránh úp mở, nếu anh ta thật sự có ý nghĩ này, cô nhất định phải nói rõ lại lần nữa.
Vì vậy, cô đặt chiếc giỏ tre trong tay xuống, sau đó nhìn anh và nói: "Anh Tái Lâu, anh đang tim em à, có chuyện gì vậy?"
Lạc Tái Lâu đút túi quần, tựa lưng vào bức tường gạch xanh loang màu, hơi cúi đầu xuống và phần tóc con trên trán rũ xuống, che đi một nửa hàng lông mày đen rậm và cũng phủ bóng lên đôi mắt anh. Anh ta không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ô Đào: "Không có chuyện gì, em về nhà trước."
Lạc Tái Lâu nhếch khóe môi, giễu cợt: "Có"
Ô Đào: "Có thì anh mau nói."
Lạc Tái Lâu thở hắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, mùa đông lạnh nên trên cây không còn nhiều lá, bầu trời trong xanh thoáng đãng.
Sau đó anh ta chậm rãi lên tiếng: "Chỉ muốn hỏi em, anh..."
Anh dừng lại và nhìn Ô Đào: "Anh có chỗ nào không tốt? Nếu em chọn cậu ta thay vì anh, em có thể cho anh biết tại sao không? Rốt cuộc anh đã sai ở đâu?"
Trái tim của Ô Đào khẽ co thắt khi cô nghe thấy điều này.
Thật ra cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, Lạc Tái Lâu tốt, thực ra anh ấy rất tốt.
Giờ anh ấy cũng có một chút văn hóa, có một công việc tốt đầy triển vọng và anh luôn đối xử tốt với mình
Chỉ là chuyện này, làm gì có lí do để nói, nàng không nghĩ tới.
Nhưng ánh mắt của Lạc Tái Lâu lại mãnh liệt và sâu thẳm, anh ta nhìn thẳng Ô Đào như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của Ô Đào.
Giọng anh trầm khàn: "Ô Đào, trả lời cho anh biết tại sao, anh muốn nghe lời nói thật, đừng có nói qua loa những lời giả tạo, anh muốn nghe lời thực lòng của em. Anh muốn biết, tại sao nó được mà anh thì không?”
Ô Đào im lặng nhìn Lạc Tái Lâu, và sau một lúc, cô mới trả lời: 'Loại chuyện này vốn dĩ không có lí do để nói, có lẽ là vì em cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy anh ấy, và khi ở bên anh ấy em cảm thấy không khí xung quanh thật ngọt ngào như mật vậy."
"Con người ta luôn nên có một ước mơ, một hy vọng trong cuộc sống này. Khi còn nhỏ, em nghe chị Tịch Mai nói kẹo thủy tỉnh tím rất ngon thì em liền cảm thấy nhất định phải ăn kẹo thủy tinh tím, dù bây giờ em đã biết, thực ra kẹo thủy tỉnh nào cũng như nhau cả, chỉ khác cái giấy gói bên ngoài thôi, nhưng khi nhìn thấy viên kẹo thủy tỉnh màu tím, em vẫn thích và nghĩ nó ngọt và ngon hơn những màu khác."
Lạc Tái Lâu nghe vậy và nói: "Nhưng cậu ta là người, nó chẳng phải kẹo thủy tỉnh của em."
Ô Đào: "Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, em cảm thấy anh ấy ngọt ngào lắm và không cần gì khác. Nhìn thấy anh ấy, trong lòng em liền thấy thích giống như ăn được kẹo thủy tinh màu tím vậy."
Lạc Tái Lâu nhìn sâu vào cô, từ tốn hỏi: "Vậy tại sao cậu ta là kẹo thủy tỉnh còn anh thì không?”
Ô Đào rủ mí mắt, thì thào: "Em cũng không biết."
Lạc Tái Lâu lại cười, một nụ cười mỉa mai: "Cậu ta bước ra từ tứ hợp viện, nếu như gác chuyện giải phóng trước mắt thì nó phải là cậu ấm thiếu gia rồi, còn anh chỉ là tên cu li kéo xe ngoài đường, hoàn toàn khác nhau."
Ô Đào không hiểu: "Anh Tái Lâu, không phải như thế."
Lạc Tái Lâu: "Đây là sự khác biệt giữa anh và cậu ta, đúng không? Cậu ta trắng trẻo lại đẹp trai, không phải con gái đều thích thế sao? Cậu ta vừa có tiên, ba mẹ có học thức, có địa vị. Nhìn sọt cua này ngon quá nhỉ, từ Tô Châu nhỉ? Anh tốn biết bao công sức cũng không làm được tốt như thết"
Ô Đào khó chịu không thôi.