Chương 207: Khoảng cách (2)
Chương 207: Khoảng cách (2)Chương 207: Khoảng cách (2)
Cô đến đại viện ở ngoại ô phía tây của ba mẹ Diệp Uẩn Niên, mọi thứ ở đó giống như là một thế giới cổ tích, nó quá xa vời với cô, những điều này nhắc nhở cô khoảng cách giữa cô và Diệp Uẩn Niên.
Thật tình trong lòng cô làm sao không trăn trở, cô chỉ thích Diệp Uẩn Niên và muốn cố gắng giữ lấy tình cảm đẹp de đó, nhưng hiện tai cô nhìn ra chênh lệch giữa hai gia đình, thật sự quá lớn.
Bây giờ, Lạc Tái Lâu lại nói như vậy.
Điều này khiến cô không khỏi nghĩ, thật sự là vì cái này sao, thật sự là vì chuyện này sao?
Đôi mắt quyết liệt của Lạc Tái Lâu nhìn thẳng vào Ô Đào: "Anh nói đúng chứ? Nó chính là sự kỳ vọng của em, em nằm mơ cũng muốn sống như vậy. Em ở bên Diệp Uẩn Niên, em có thể có được tất cả những thứ đó, thứ em thực sự thích không phải là cậu ta, mà là ánh hào quang xung quanh cậu ta, thật ra tên mặt trắng đó còn có cái gì khác ngoài gia cảnh xuất thân, cậu ta đơn giản chỉ có thể làm một vài bài toán, có gì ghê gớm?”
Ô Đào cười: "Anh nói như vậy kêu em trả lời anh thế nào? Hạ thấp anh ấy như thế trong lòng anh tốt hơn rồi đúng chứ? Nếu vậy thì anh cứ tự nhiên, yên tâm, anh ấy không để ý mấy việc này đâu."
Cô nói xong định xách sọt cua về nhà.
Nào ngờ vừa định xách lên, Lạc Tái Lâu bất ngờ giơ tay bắt lấy cổ tay cô, sức lực của anh ta hung hãn khiến Ô Đào giật mình.
Cô giãy giụa theo bản năng, nhưng không thoát được.
Cô nghiến răng: "Lạc Tái Lâu, anh định làm gì? Đây là hẻm nhà tôi. Nếu anh thực sự dám tự ý làm loạn, tôi la lên đó! Anh điên rồi sao?"
Lạc Tái Lâu thở hổn hển, lồng ngực nở nang phập phồng dữ dội trong bộ đồ lao động, anh ta cắn răng nhìn Ô Đào, sâu trong ánh mắt anh có một xúc cảm kỳ lạ đang khuấy động.
Anh ta nuốt khan, yết hầu chuyển động, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ô Đào, thật ra anh biết, anh biết lần đầu tiên anh gặp nó là ở hồng lâu Bắc Đại. Ngày hôm ấy, em chạy đến địa bàn của bọn anh nhặt lõi than, anh mang theo vài người đuổi theo em, còn em trốn trong hồng lâu Bắc Đại, chính là nó đã che giấu giúp em, đúng thế không?"
Đây cũng là những chuyện sau này, khi Diệp Uẩn Niên đi qua cầu với Ô Đào, anh ta mới sực hiểu.
Ánh mắt anh ta trở nên u buồn và bất lực: "Khi anh đi ngang hồng lâu Đại Bắc, êm đã trốn bên cạnh nó. Chẳng phải chúng ta đã định sẵn 'bỏ lỡ nhaư' từ lúc đó rồi sao? Cho nên sau này dù anh có cố gắng thế nào, trong trái tim em anh với nó vẫn khác nhau."
Giọng nói của anh ta cũng trở nên thống thiết: "Hồi nhỏ, em kêu anh di học, kể anh nghe câu chuyện về nàng Bạch Tuyết, anh nghĩ nó chẳng hay tí nào, nhưng em lại rất thích, anh biết câu chuyện đó là được Diệp Uẩn Niên kể cho em, và anh cũng biết Diệp Uẩn Niên là bạch mã hoàng tử trong câu chuyện đó, còn anh chỉ là tên người lùn, phải không?"
Có lẽ bộ dạng của Lạc Tái Lâu quá khổ sở nên Ô Đào không giận nổi nữa cũng không đi được luôn.
Cô nhìn anh nói: "Anh Tái Lâu, chuyện tình cảm thật sự rất phức tạp, có những cảm xúc em cũng không hiểu, nhưng trong mắt em, anh ấy thực sự rất tốt, không chỉ bởi vì học vấn và gia cảnh của anh ấy mà còn vì anh ấy chính là anh ấy, dẫu thế nào anh ấy cũng rất tốt về mọi mặt. Khi nhìn thấy anh ấy, em liền cảm thấy anh ấy như một tia nắng chiếu sáng cuộc sống tối tăm của em, khiến em cảm thấy giấc mơ ngọt ngào, cũng khiến em cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng."
Cô nhớ tới sự do dự vừa rồi của mình, cuối cùng nói: “Anh ấy là người sinh ra đã đứng dưới ánh mặt trời, em nghĩ anh ấy là ước mơ của em, em muốn trở thành người giống anh ấy. Đương nhiên, có lẽ đây không phải là tất cả, có lẽ còn có những thứ em cũng không nói rõ, nhưng dù sao đó cũng là cảm giác của em."
"Cuộc sống thực sự quá vất vả. Chúng ta đã trải qua biết bao chuyện thì tại sao không thể cố gắng chỉ để trái tim mình dễ chịu hơn? Anh ấy khiến em cảm thấy bầu không khí thật ngọt ngào, vậy em muốn ở bên anh ấy, cái này cần phải hỏi sao?"
Khi Ô Đào nói như vậy, đôi mắt của Lạc Tái Lâu dần u tối, bàn tay đang nắm Ô Đào cuối cùng cũng được buông ra.
Ô Đào cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi anh Tái Lâu, chúng ta thật sự không thích hợp. Thật ra, dù không có Diệp Uẩn Niên thì kết quả vẫn như vậy. Em mong anh có thể sống tốt hơn. Nếu em có thể làm gì cho anh vui, giúp anh sống tốt hơn thì em rất sẵn lòng. Nhưng thích hay không thích một người, em có thể phân biết rõ ràng." Nói xong, cô không nhìn Lạc Tái Lâu mà cúi đầu xách sọt cua về nhà. ...
Về đến nhà, Mạnh Sĩ Huyên đang cắn bút viết bản thảo trong nhà, vừa thấy cô về liền chạy ra hỏi: "Thế nào, suôn sẻ chứ? Ba mẹ anh ấy nói sao?"
Ô Đào: "Rất tốt."