Chương 208: Khoảng cách (3)
Chương 208: Khoảng cách (3)Chương 208: Khoảng cách (3)
Trong lúc hỏi, Mạnh Sĩ Huyên đã trông thấy sọt cua, bỗng chốc kinh ngạc kêu lên: "A, nhiều quá! Lấy từ nhà anh ấy ư?"
Ô Đào: "Ừ, nhà ăn của đơn vị ba anh ấy."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ngon thật! Con cua này được đó, đến từ Tô Châu. Trước đây bọn mình từng ăn của Thắng Phương ở Bắc Kinh. Bây giờ Thắng Phương không còn nữa, lại ăn ở Bạch Dương Điện. Mình thấy Bạch Dương Điện thường thôi, không ngon bằng miền Nam. Cua Tô Châu ăn vào rất ngonl"
Thấy Mạnh Sĩ Huyên phấn khích như thế, Ô Đào cười: "Nếu cậu thích thì hôm nay mình luộc. Mình đang nghĩ sẽ chia hai con cho mỗi nhà trong đại viện, và phần còn lại cho mình là được."
Mạnh Sĩ Huyên đương nhiên rất hào hứng và không nói gì thêm.
Trông cô ấy như vậy, Ô Đào cũng thích thú trong lòng, Mạnh Sĩ Huyên đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhìn thấy bữa ăn lại thèm như một con mèo, quanh quẩn quanh bọn cua, thật ra như thế cũng không hẳn là không tốt, chứng tỏ cô ấy thực sự đã vượt qua. Quả nhiên trên đời này chẳng có gì chuyện đau lòng, thời gian luôn có thể khiến người ta quên đi tất cả.
Đến tối Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng trở về, hỏi đến thì Thanh Đồng thấy vẫn ổn, Ninh Diệu Hương lại thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra gia đình họ đều rất tốt, cũng không suy nghĩ gia cảnh gì, Ô Đào có phúc, mai sau không cần lo nghĩ rồi, xem như có chỗ trông cậy cả đời rồi."
Ô Đào lắng nghe, tuy cảm thấy không phải như vậy nhưng cũng không phản bác lại.
Lúc này hàng xóm cũng đã về, Ninh Diệu Hương mang cua trong nhà chia cho mỗi nhà hai con, rồi tự xách bốn con đưa cho bà cô Ô Đào hai con, hai con còn lại cho nhà Tịch Mai.
Trở về nhà, Ninh Diệu Hương mặt mày hớn hở: "Họ cứ hỏi thăm tình hình nhà Uẩn Niên, cứ như vậy, chậc chậc chậc, ngưỡng mộ chết họ đi"
Cua nhanh chóng được hấp chín, thời điểm này là lúc cua béo nhất lại tươi rói, ăn vào vị thơm ngon tràn ngập miệng, cả nhà tấm tắc khen ngon, xem như ăn được niêm vui sướng” vậy.
Dọn dẹp xong, gió bên ngoài thổi mạnh, trên lán chống động đất bên ngoài được đặt một số vật dụng, phủ bạt nhựa nên thổi trúng lại kêu lộp độp.
Ninh Diệu Hương sợ đêm nay gió lớn hoặc sẽ mưa nên đã bảo Thanh Đồng thu dọn một lúc.
Mạnh Sĩ Huyên thấy vậy cũng muốn giúp, Ninh Diệu Hương: "Con làm chuyện làm gì? Vào phòng nghỉ ngơi, đọc sách với Ô Đào. Làm việc cả ngày mệt đừ rồi."
Ô Đào bèn kéo Mạnh Sĩ Huyên vào phòng.
Vào phòng rồi đóng chặt cửa sổ, tiếng gió bên ngoài mới bớt đi một chút.
Sau khi vào phòng, Mạnh Sĩ Huyên mới nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, mình để ý cuốn sách đó của cậu, còn chưa trực tiếp đưa qua hỏi biên tập vì sợ gây phiền phức, mình chỉ bảo rằng mình đã thấy một cuốn như vậy, bên trong thế này thế kia, cậu đoán xem thế nào?"
Ô Đào: "Thế nào?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Lúc đó nét mặt anh ta liên thay đổi, một mực hỏi mình tôi về chi tiết. Mình hơi sợ nên nói lung tung, anh ta hỏi mình xem ở đâu, mình thấy tình thế này sao dám trả lời, thì là đã xem vài năm trước, có vài chỗ không còn nhớ rõ, nhưng anh ta lại bắt mình phải ghi lại những gì mình còn nhớ." Ô Đào: "Hả? Anh ta còn nói gì nữa?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Luc sau khi ăn ở căng tin, mình thử thăm dò xem suy nghĩ của anh ta, mình nói phiên bản này chưa từng có và cảm thấy lượng thông tin khá lớn. Nếu là sự thật hẳn sẽ có giá trị cực lớn. Anh ta liên tục kêu mình cố gắng nhớ lại còn hỏi rốt cuộc mình đã xem nó ở đâu và nói muốn đi hỏi thăm đối phương hy vọng sẽ tìm thấy cuốn sách này."
Ô Đào: "Thế thì... tức là phiên bản này rất hiếm."
Bây giờ cô nghe Mạnh Sĩ Huyên hay nhắc, ước chừng cũng biết Hồng Lâu Mộng được chia thành nhiều phiên bản dịch khác nhau, dù sao cũng rất phức tạp.
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình không biết, mình nghĩ chúng ta nên cẩn thận lèo lái con tàu mười ngàn năm. Chúng ta không thể tùy tiện đem chuyện này với anh ta, nhỡ gặp rắc rối thì sao?"
Ô Đào lại gật đầu lia lia mặc dù giờ đã không gây những chuyện đó, và cô ấy đã được phục hồi, nhưng nghe cô ấy nói như vậy, còn không biết phiên bản này như thế nào kìa, nếu thật sự gây chuyện thì to chuyện. Đối phó, vẫn nên cẩn thận hơn.
Cô suy nghĩ: "Còn không thế này, cậu cứ đại để chép lại vài tình tiết rồi bảo là cậu nhớ được, đến lúc đó nộp báo cáo cho anh ta."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đó chính xác là những gì mình nghĩ! Đại để vài lần, sau đó thuật lại theo lời của mình, trích ra và nộp cho anh ta cũng là không có lỗi với anh ta rồi."
Cô ngẫm nghĩ rồi thở dài: "Thực tình con người anh ta cũng tốt, nhưng chuyện này đúng là đáng sợ, vẻ mặt của anh ta lúc đó nghiêm trong quá, cảm giác như có chuyện gì to tát, dọa chết khiếp!"