Chương 209: Khoảng cách (4)
Chương 209: Khoảng cách (4)Chương 209: Khoảng cách (4)
Ô Đào: "Vậy thì chúng ta phải cẩn thận, nhỡ có trong đó liên quan đến phần tử phản động, khi ấy người ta hỏi mình về nguồn gốc của cuốn sách thì làm sao mình có thể nói rõ được, mình bảo nhắt nó ở đường sắt cũng chẳng ai tint"
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng đấy, mình cũng nghĩ vậy. Đợi mình chép lại rôi cậu cất nó đi. Sau này chớ để người ta nhìn thấy cuốn sách này."
Ô Đào: "Ừ, vẫn phải cẩn thận nghe. Bây giờ nghe nói một số vụ án oan, đang được xử lại, nhưng ai biết được ngộ nhỡ lặp lại một vụ nữa thế chúng ta tiêu hết."
Khi đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng động trên lán chống động đất bên ngoài bên ngoài, dòm qua cửa sổ thì thấy Thanh Đồng trèo lên lán chống động đất gia cố và chỉnh lại nó.
Gió bên ngoài thổi tung tấm bạt nhựa phần phật, bóng dáng Thanh Đồng cao to lạ thường.
Mạnh Sĩ Huyên ngó dáng người trong gió, xúc động: "Thật ngưỡng mộ cậu, có một anh trai. Mình thấy anh trai cậu có thể lo liệu mọi việc trong nhà." Ô Đào: "Anh mình tuyệt lắm, từ nhỏ đã đối xử tốt với mình."
Bên ngoài gió rít nên nặng nề hơn, lại nghe thấy giọng bà Phan, muốn nhờ Thanh Đồng giúp đỡ. Thanh Đồng vui vẻ đồng ý, mạnh mẽ nhảy xuống và sang giúp bà Phan, và sau đó chính là giọng nói chuyện của bà Phan và Thanh Đồng.
Mạnh Sĩ Huyên càng lúc càng than thở: "Nếu mình có một người anh, cho trong nhà có chuyện, mình cũng chẳng gây đến đến mức này."
Ô Đào: "Không sao, mai mốt anh của mình sẽ là anh của cậu, để anh ấy bảo vệ hai chúng taU
Mạnh Sĩ Huyên liền tươi cười: "Được rồi, dù sao bây giờ mình cũng anh trai theo cậu rồi."
Nói xong, hai người cùng nhau bật đèn mở sách ra đọc, Ô Đào hiện đã đọc xong phần giải tích, bắt đầu đọc một số tài liệu luận văn mà Diệp Uẩn Niên tìm cho cô, nói là chúng đều là những quan điểm khá tiên tiến của nước ngoài. Anh ấy đã dịch ra có thể mở rộng tầm mắt.
Mạnh Sĩ Huyên nghiêng người xem, cô không hiểu lắm nhưng Ô Đào lại đọc nó với vẻ thích thú. Lập tức bái phục: "Cậu theo Diệp Uẩn Niên học được nhiều thứ lắm đó."
Ô Đào: "Ừm, đúng thế, anh ấy rất giỏi và hiểu biết rất nhiều. Anh ấy hiện làm trợ lý cho ông nội của anh trong học viện khoa học. Thứ gì cũng biết rất nhiều tài liệu không có trong trường đại học mà anh có thể làm được."
Nói đến đây, cô chợt nhớ đến lời của Lạc Tái Lâu.
Lạc Tái Lâu đã hỏi cô tại sao cô lại ở bên Diệp Uẩn Niên và liệu có phải là những lợi ích mà Diệp Uẩn Niên mang lại cho cô hay không.
Trong lòng cô biết rằng không phải vậy, cô chỉ thích, chỉ khao khát ở bên Diệp Uẩn Niên, thật sự rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, cô cũng nhận thức rõ về khoảng cách giữa mình và Diệp Uẩn Niên thực sự quá lớn rồi, bất kể ở khía cạnh nào thì Diệp Uẩn Niên cũng tốt hơn mình rất nhiều, đều ở vị trí mà cô ngưỡng mộ.
Mối quan hệ như vậy có thực sự bình đẳng? Cô thực sự có thể khẳng định rằng niềm khao khát và yêu thích của cô dành cho anh chưa hề bị trộn lẫn với bất cứ thứ gì khác?
Mạnh Sĩ Huyên cảm nhận được cảm xúc của cô: "Ô Đào, sao vậy?" Ô Đào: "Sĩ Huyên, mình hỏi cậu một câu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ừ hỏi đi."
Ô Đào: "Cậu nghĩ giữa hai người có tình yêu có nên bình đẳng với nhau không?"
Mạnh Sĩ Huyên suy nghĩ một chút: "Nên chứ."
Ô Đào: "Vậy thì giữa mình và Diệp Uẩn Niên, bình đẳng không?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Có phải cậu đang nghĩ gia thế của ảnh tốt về mọi mặt?
Ô Đào gật đầu: "Ừ."
Diệp Uẩn Niên quá ưu tú, ba là cán bộ cấp cao trong quân đội, mẹ là giáo sư đại học, ông nội là nhà khoa học tiếng tăm lừng lẫy trong Viện Khoa học. Hơn nữa, nghe ý của mẹ ảnh thì trong nhà còn có cô và chú, một ở Thẩm Dương và một ở Thượng Hải. Tất cả đều đã đạt thành tích trong nghề nghiệp, thậm chí lội dòng lên gia phả thì ông cố nội của anh đều là nhà tri thức vào thời nhà Thanh.
Những con người như vậy gần như hoàn hảo đến không chê vào đâu được.
Anh ấy lại là một người tốt đến thế, bất kể là tính cách, ngoại hình hay tài năng đều là hạng nhất. Có thể nói rằng Ô Đào không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào từ anh, và Ô Đào gần như bị đè bẹp khi đối mặt với một Diệp Uẩn Niên như vậy.
Ngay cả những tiến bộ nhỏ nhoi mà Ô Đào tự mình đạt được toàn là nhờ sự hướng dẫn của Diệp Uẩn Niên, con người này gần như chứa đựng toàn bộ thế giới tỉnh thần của cô.
Ô Đào bộc bạch những suy nghĩ trong lòng với Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu có thấy lạ không khi anh ấy tốt như vậy mà mình lại nghĩ đây là một vấn đề, đó là anh ấy quá tốt..."
Cô không biết phải diễn đạt nó như thế nào, và cô không biết liệu Mạnh Sĩ Huyên có thể hiểu được không.
Thế mà Mạnh Sĩ Huyên lại nói: "Mình hiểu!"
Ô Đào: "Cậu hiểu?"