[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210: Khoảng Cách (5)

Chương 210: Khoảng cách (5) Chương 210: Khoảng cách (5)Chương 210: Khoảng cách (5)

Mạnh Sĩ Huyên liếc nhìn Ô Đào: "Ô Đào, mấy đứa bọn mình có hoàn cảnh gia đình khác nhau nên tính cách cũng khác nhau, nhưng có một điều mà bọn mình giống nhau, thực ra đều là người kiêu hãnh và mong muốn giỏi giang, những tính cách tiềm ẩn đó bình thường sẽ không nhìn ra nhưng đến đến thời điểm quan trọng là nhìn ra ngay. Chẳng hạn như mình, thực ra hồi đó cãi nhau với Vương Bồi Hâm, mình cũng rất thích anh ấy và anh ấy cũng thích mình. Nếu mai sau mọi thứ suôn sẻ và bọn mình có công việc thì không chừng có thể yêu đương rồi. Nhưng bây giờ nhà mình có chuyện rồi, mình không vui rồi."

Ô Đào hiểu rồi.

Một Mạnh Sĩ Huyên cao ngạo không muốn người khác thương hại nên khi gặp Vương Á Tương ngạc nhiên nhìn cô ấy, tương tự như vậy, cô ấy không muốn Vương Bội Hâm nhìn mình một cách cảm thông và thương xót mà cứu giúp cô.

Có lẽ là do vẫn còn quan tâm chăng, nên không muốn chấp nhận khoảng cách này trước mặt Vương Bội Hâm.

Mạnh Sĩ Huyên thở dài: "Còn cậu, từ nhỏ đã vất vả thế nhưng vẫn luôn nỗ lực vươn lên đấy thôi. Mình tin cậu là người có thể tự mình tạo nên một phần của thế giới. Diệp Uẩn Niên tốt là vậy, nhưng thực ra cậu vẫn hy vọng trong tương lai, nửa kia của mình có thể ngang hàng hơn với cậu, mà chẳng phải để cậu ngước nhìn. Chúng ta đều không hy vọng nịnh bợ kẻ khác để kiếm lợi và cũng không được cúi người."

Ô Đào nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu tâm tư của mình

Mạnh Sĩ Huyên: "Mà mình thấy cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều. Diệp Uẩn Niên tốt với cậu bao nhiêu cũng chắc thật lòng tốt với cậu. Cậu thì thích anh ấy, suy nghĩ nhiều có ích gì? Tóm lại không được vì chút tâm tư đó của bản thân mà không ở bên anh ấy sao?"

Ô Đào: "Cậu nói đúng, mình nhất định sẽ không nỡ, nhưng mình phải nghĩ thông suy nghĩ của mình."

Mạnh Sĩ Huyên: "Thế bây giờ cậu đang nghĩ gì?"

Ô Đào: "Mình nghe nói năm sau có thể sẽ mở kỳ thi tuyển sinh. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau học tập chăm chỉ. Mai mốt thi đậu đại học tiếp thu được nền giáo dục tốt hơn, cố gắng nâng cao bản thân và biến mình trở nên ưu tú hơn để trong tương lai được tiếp xúc nhiều hơn, mở rộng tầm mắt và có thế giới của riêng mình, cũng sẽ không để ý đến những chuyện này nữa."

Nói trắng ra, chính là cải thiện chính mình để mình trở nên tự tin hơn.

Còn với Diệp Uẩn Niên, cô cứ như vậy ở bên anh như vậy, rồi một ngày nào đó trong tương lai, cô ắt sẽ vượt qua khoảng cách giữa hai người, hoặc tháo gỡ khúc mắc hiện tại của mình.

Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu nói đúng, tổng biên tập của chúng ta tin tức nhạy bén lắm, nói cùng các biên tập viên của tờ báo khác uống trà vài ngày trước. Họ có nhắc đang mở cuộc họp ở Hải Lý để thảo luận về việc mở kỳ thi tuyển sinh, không chừng đến lúc ấy mình có cơ hội nên bây giờ chúng ta phải vừa làm vừa cố gắng."

Mùa đông năm nay, ba của Mạnh Sĩ Huyên kết hôn, nhưng Mạnh Sĩ Huyên cũng không phải đứa ồn ào, cùng Ô Đào tới lễ cưới.

Tiền tiết kiệm của cha Mạnh Sĩ Huyên ban đầu có một ít, nhưng dồn cả vào sính lễ. Tất nhiên, tiền cưới định dùng sổ tiết kiệm kia. Sau khi Mạnh Sĩ Huyên lấy đi, ông ta cũng hết đường lấy lại. Cuối cùng không còn cách nào khác, tiền cưới lần này phía nhà gái bỏ ra.

Mạnh Sĩ Huyên quan sát, người mẹ kế tuổi tác còn trẻ, hơn cô mười tuổi, nghe kể trước đây có qua lại với một người nhưng kết quả không tốt nên mới bị chậm trễ như vậy, giờ thì gặp ba của Mạnh Sĩ Huyên.

Ba Mạnh Sĩ Huyên chưa tới bốn mươi, tuy tuổi tác có lớn một chút nhưng cấp bậc vẫn còn đó, trông không hề già vẫn còn trang nghiêm, đối với phía nhà gái cũng xem là một con rể tốt.

Ba Mạnh Sĩ Huyên kêu Mạnh Sĩ Huyên gọi cô ấy là dì, Mạnh Sĩ Huyên gọi một cách thản nhiên.

Lúc kết hôn, mọi người đều dòm trước ngó sau lo sợ Mạnh Sĩ Huyên sẽ gây sự, nhưng tất nhiên Mạnh Sĩ Huyên không rồi, cô ấy rất bình thản chấp nhận tất cả.

Trong tiệc cưới, Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào ăn một bữa sảng khoái, sau đó ra về, Mạnh Sĩ Huyên nói:"Bây giờ mình nghĩ rõ ràng lắm rồi, dù sao mình cũng lấy được tiền, ông ấy không đến quấy rầy mình vậy mình đáng giá rồi. Mọi thủ tục và tiền trợ cấp sau này của mình, ông ấy không gây rối cho mình chúng ta tôn trọng lẫn nhau, nóng giận cũng vô ích, điều quan trọng nhất là có được lợi ích." Ô Đào lắng nghe và thầm nghĩ đây là suy nghĩ tốt này của Mạnh Sĩ Huyên, thực sự đã nghĩ thoáng rồi.

Gác lại phẫn nộ sang một bên, quan trọng là lấy được lợi ích, cứ bỏ ông ba này vào rổ trước là phải.

Mà ba của Mạnh Sĩ Huyên cũng đến đại tạp viện một lần nữa và bàn chuyện với Ninh Diệu Hương, nghĩa là kêu Mạnh Sĩ Huyên về ký túc xá.
Bình Luận (0)
Comment