Chương 211: Khoảng cách (6)
Chương 211: Khoảng cách (6)Chương 211: Khoảng cách (6)
Suy nghĩ của ông ấy rất dễ đoán, nếu Mạnh Sĩ Huyên đến ở ký túc xá, mọi người cũng sẽ nói về con cái lớn đi làm rồi và sống ở ký túc xá, nhưng nếu ở nhờ nhà người ta, mặt mũi của ông ấy không còn đẹp gì cho cam.
Mạnh Sĩ Huyên miễn cưỡng rời đi, Ô Đào cũng không muốn để cô ấy đi, nhưng Mạnh Sĩ Huyên cũng cảm thấy không thích hợp để sống lâu dài, dù sao nhà họ Giang cũng chỉ có hai phòng, nếu Thanh Đồng có bạn gái hay cưới vợ gì đó, chuyện trong nhà này phải suy xét lại từ đầu, cô ở đây mãi cũng cản trở người ta.
Vậy nên là sau khi đón năm mới, Mạnh Sĩ Huyên cũng dọn đi và chuyển đến ký túc xá.
Lúc họ chuyển đến ký túc xá, Thanh Đồng có lòng xin nghỉ phép giúp thu dọn hành lý và đưa Mạnh Sĩ Huyên đến ký túc xá với Ô Đào. Vào trong ký túc xá liền đi xem mọi ngõ ngách rồi giúp cô nàng đóng móc treo dây phơi quần áo rồi sắp xếp mấy cục than hòn cho ngay ngắn.
Ô Đào nhìn qua, khu ký túc xá đại viện cũng tiện, bên dưới có nhà ăn có thể ăn, giá bữa ăn trong nhà ăn đương nhiên không bằng đại viện Địa An Môn, nhưng ít nhất không bỏ đói người.
Ô Đào dòm rồi nói: "Không xa nhà mình, rảnh thì cậu qua chơi nghe, mình sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ừ, mình biết rồi, đừng lol Mỗi ngày ăn ở căn tin chắc mình ngán chết, lúc đó qua nhà cậu đổi khẩu vị!"
Ô Đào nhìn điệu bộ có vẻ vô tâm của cô, trong lòng cũng nhẹ nhõm, cô cảm thấy Mạnh Sĩ Huyên đang dần trở lại con người trước đây.
Mà sau khi qua năm mới, không khí trong đại viện trở nên sôi động hơn trước, những người bị bắt đi trước đây được trở về, rất nhiều án oan trước đây lần lượt được xử lại.
Trong đại viện bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên. Thuận Tử lúc trước về quê đã quay lại về với vợ và hai con. Cả nhà biên tập Hồng cũng trở lại và nói chính sách đã được thực hiện, nhưng biên tập Hồng đã thành bà cô què, người gầy như que củi gò còn phải đi bằng nạng.
Ông Phan đã nghỉ hưu, ông không thường đến đơn vị mà thỉnh thoảng đến đó để hướng dẫn đàn em. Nhàn rỗi ông liền nghe bán dẫn rồi bày ra băng ghế kể cho mọi người, trên trung ương lại có cuộc họp gì đó, có những quyết định nào, kể từ trong nước đến ngoài nước, nói Nam Tư, Lạp Phu ghé thăm Trung Quốc, nói về tình hình quốc tế hiện tại rồi đến Nhật Bản, đến Đài Loan.
Tiền lương của Thanh Đồng lên rồi, hơn tám mươi đồng một tháng, Ô Đào đã lên vị trí chính thức, tiền lương đã lên tới hơn năm mươi đồng và thỉnh thoảng còn có tiền thưởng là có sáu mươi tệ.
Ninh Diệu Hương bắt đầu can nhằn về chuyện yêu đương của Thanh Đồng, hỏi thăm giới thiệu khắp nơi, bà cô còn thường xuyên đến nhà Ô Đào, lúc thì nói ở đây có cô gái tốt, lúc thì nói chỗ đó có cô gái tốt nhưng cuối cùng vẫn không thành.
Ninh Diệu Hương làm ra thế bồng cháu: "Thằng lớn không nhỏ gì nữa, mẹ đang chờ ôm cháu trai đây!"
Thanh Đồng lại bảo không vội, anh cảm thấy trong lúc tạo sự nghiệp trong những năm nay thì tội gì, anh đang cân nhắc đến việc sửa lại hầm chống động đất ở nhà thành một ngôi nhà đàng hoàng.
Hiện tại con cái của mỗi gia đình đều lớn cả, đã đến lúc phải lấy vợ, những thanh niên tri thức về quê đã quay lại bắt đầu tìm kiếm công việc ổn định cuộc sống.
Đại viện vốn trống trải bỗng trở nên sinh động, đám con nít nô đùa tán loạn, căn nhà lúc đầu của mỗi gia đình đều không ở tiếp được nữa nên suy nghĩ đến hầm chống động đất.
Cũng phải nói thêm rằng, hầm chống động đất vốn là đất dùng chung mà thời đó không phải mọi người đều dựng xây rồi à, xây rồi sẽ không bị thu hồi.
Hiện giờ hầm chống động đất đang dùng mấy vật dụng phế liệu trong nhà. Nếu đã để đồ vật thì sao người không thể sống chứ? Sửa lại là được.
Đây kỳ thực là một sáng kiến, một sáng kiến mang quá trình lý luận chặt chẽ. Cuối cùng kết quả hướng tới chính là mọi người hiển nhiên tháo dỡ hầm chống động đất và xây một phòng cho riêng mình.
Về việc không gian công cộng ban đầu biến mất như thế nào, và ngôi nhà của mọi người ra dời thế nào thì hình như không ai tìm hiểu lại, dù sao họ cũng đã tận dụng nó, bận tâm nhiều làm gì?
Gia đình của biên tập Hồng chưa sử dụng nó, nhà ông ấy xây không kịp hầm chống động đất nên cũng hết cách. Ông ấy về muộn, trong đại viện thật không còn chỗ trống. Mà bản tính biên tập Hồng cũng không hề nóng nảy nên giờ cũng không gây sự. Còn cô con dâu của biên tập Hồng, bây giờ cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, không còn vẻ ngang ngược như trước nữa, thấy người thì sợ hãi rụt rè như đang sợ ai làm hại chị ta.
Mọi người thâm bàn tán vài lần, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng thương lắm nên chỉ biết lắc đầu thở dài.