Chương 212: Cơ hội ra nước ngoài (1)
Chương 212: Cơ hội ra nước ngoài (1)Chương 212: Cơ hội ra nước ngoài (1)
Thời nay, nhà ai biết được chuyện nhà ai cũng không biết phải nói gì mới được.
Ô Đào ngồi trước cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát động tĩnh trong đại viện, thu hết mọi thứ vào trong mắt. Lúc cúi đầu nữa trong dãy công thức số dày đặc như anh nhìn thấy được một trang sống tươi sáng nhất của con người.
Cô cho rằng, con người là một mệnh mè sâu sắc, mong manh nhưng ngoan cường, dù có trải qua bao nhiêu đau khổ thì vẫn có thể hồi phục tốt như ngươi nhàn hạ đến bên băng ghế và ngồi dưới ánh nắng mặt trời nhìn về ngọn núi lớn.
Trong hẻm có một ông bác nuôi chim kiểng, đào một hồi không chừng có thể đào được một bộ lịch sử đẫm máu và nước mắt ở Trung Quốc cận đại sống động.
Nhưng mà ông bác không nghĩ ngợi được nhiều, vác lồng chim đi giải tỏa tỉnh thần, bước đi chậm rãi vẫn phải đi nuôi chim.
Mặc dù đã vào thu mà khí trời vẫn ngột ngạt như thế. Mấy ngày nay, Ô Đào đều tắm trong phòng mỗi tối, như vậy tối ngủ còn mát được đôi chút.
Trên trần nhà có lắp cái quạt điện ba cánh màu xanh nhạt, thì thổi vẫn mát nhưng chỉ lắp ở ngoài phòng, buổi tối ngủ không đóng cửa chỉ kéo rèm, như vậy bên trong phòng cũng mượn được chút mát mẻ.
Hôm đó Diệp Uẩn Niên sang nhà và trông thấy: "Như vậy buổi tối bất tiện cho em."
Ô Đào: "Cũng không có gì đâu, quen là được."
Dù sao đều là người nhà, điều kiện không tốt nên cũng chỉ có thể cố trước đã, có một vài chuyện có điều kiện mới được. Chẳng hạn như cả nhà biên tập Hồng chỉ có căn nhà nhỏ mười mấy mét mà có ai nói gì, dẫu sao mọi thứ đều phải ráng nhịn.
Huống hồ trong nhà không thể lắp hai cái quạt điện, bình thường nấu nướng ăn cơm hay có khách đều ở gian ngoài, buồng trong chỉ có mình Ô Đào sử dụng lại càng không thể lắp quạt vào trong đó.
Diệp Uẩn Niên nhìn mồ hôi trên trán Ô Đào, mím môi không nói gì.
Ô Đào nghĩ, anh ấy hẳn rất đau lòng chỉ là không muốn nói thêm, anh luôn lo nghĩ cho cảm xúc của cô và giữ lòng tự trọng cho cô.
Ô Đào của hiện tại cũng nghĩ thoáng rồi, những thứ đó có ngang bằng hay không thì cứ để như thế thôi, còn làm gì được kìa.
Cô thích Diệp Uẩn Niên, và Diệp Uẩn Niên cũng thích cô, vẫn không thể chia tay Diệp Uẩn Niên chỉ vì chuyện này.
Diệp Uẩn Niên: "Vậy mình đi công viên Bắc Hải nghe, uống chút nước ô mai, sau đó đến thư viện Bắc Kinh đọc sách."
Ô Đào: "Ok"
Diệp Uẩn Niên: "Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ô Đào: "Chuyện gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Lat anh sẽ nói chỉ tiết."
Sau khi hai người đến công viên Bắc Hải, tình hình bây giờ khác hẳn hồi xưa, gần đây tờ Tin tức buổi tối Bắc Kinh cũng bắt đầu đề cập đến vấn đề giải phóng phụ nữ, nói rằng phải được tự do. Vì vậy, ở quảng trường trong công viên, lúc nào cũng có thể bắt gặp những cô gái trẻ tuổi uốn tóc và trang điểm, ăn mặc rất thời trang, nam nữ mặt kề mặt cùng nhau nhảy múa nhộn nhịp. Còn bên hồ nước, có một đám nhỏ mặc quần đùi, đội quần bơi lên đầu, tụm năm tụm ba nhấm nháp cây kem quả đở, dĩ nhiên cũng có những ông bác lom khom ra ngoài thong thả ung dung dạo bước, tay vẫn cầm chiếc lông chim.
Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào đến một chỗ râm mát. Ở đó có một quầy hàng nhỏ, xây một cái lán bán nước đá bào, Ô Đào nhìn bên trong đá bào dùng nguyên liệu tươi như lá sen non, có củ ấu tươi, hạt khiếm thảo và sen tươi, đều đã ướp lạnh. Bên cạnh còn kết hợp với quả óc chó tươi và quả phỉ tươi rồi rưới một ít mứt táo.
Thời tiết khô nóng, thoạt nhìn tô đá bào này, lá sen xanh mon mởn, củ ấu trắng muốt và điểm nhấn thêm mứt táo đỏ thâm là tự nhiên thấy ngon miệng.
Diệp Uẩn Niên mua hai tô, mỗi người một tô cùng nhau ngồi trên chiếc ghế mây dưới lán.
Bởi vì chúng là đồ lạnh tự nhiên sẽ giải nhiệt, ăn vào mát lạnh sảng khoái, lúc này làn gió thổi mang theo hơi nước, cái nóng oi ả trước đó liền tan biến, làm người ta chỉ có cảm giác đầy thoải mái, dễ chịu quá.
Ô Đào vừa ăn vừa hỏi: "Vừa rồi anh định nói gì với em?”
Diệp Uẩn Niên: "Hai chuyện." Ô Đào: "Ừm?"
Diệp Uẩn Niên: "Chuyện thứ nhất, anh nghe nói là ông Đặng tổ chức một cuộc họp ở đường đại hội nhân dân, và chỉ vài ngày trước ông ấy đã mời các nhà khoa học, giáo sư nổi tiếng và những người của Bộ giáo dục. Trong cuộc họp đã đề cập đến việc hồi phục kỳ thi tuyển sinh đại học."
Ô Đào đang nuốt một ngụm đá, nghe đến đây suýt chút cứng cả người: "Hả?"
Diệp Uẩn Niên chu đáo lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Cô nhận lấy rồi lau môi mới nói: "Thật không anh?”
Diệp Uẩn Niên: "Vẫn cần tiến hành theo tiến trình. Chưa công bố chính thức nhưng đây là hướng đi chung, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Ô Đào bỗng chốc tươi cười: "Hay quá, hay quát"