Chương 213: Cơ hội ra nước ngoài (2)
Chương 213: Cơ hội ra nước ngoài (2)Chương 213: Cơ hội ra nước ngoài (2)
Quả nhiên, bộ phim tài liệu không lừa cô, sẽ mở kỳ thi tuyển sinh. Mấy năm qua dù đi làm cũng không từ bỏ việc học. Cô đã có chuẩn bị, cô cũng tự tin với bản thân mình chắc chắn sẽ thi đậu.
Diệp Uẩn Niên: "Anh đã bàn với ông nội, ý ông nội là chậm nhất là cuối năm nay sẽ được, nên anh mới nói để em chuẩn bị tâm lý trước. Đến lúc đó chính sách hẳn sẽ nới lỏng hơn và tất cả mọi người sẽ có cơ hội, co thể bù đắp cho sự mất mát được học tập trong quá khứ ở mức độ lớn nhất."
Ô Đào gật đầu mạnh: "Ưm ưm ưm, em biết rồi"
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ: "Thế còn anh? Anh có cần tham gia nữa không?"
Kiến thức, tài năng và mọi mặt của Diệp Uẩn Niên hẳn là cực kỳ xuất sắc, nhưng anh ấy không được học chính quy, cô không biết trường hợp này tính thế nào?
Nếu anh ấy đi thi rồi vào học đại học, có lãng phí thời gian không?
Diệp Uẩn Niên nhìn về phía Ô Đào: "Vì vậy anh muốn nói với em chuyện thứ hai."
Giọng anh ấy trầm lắng đến lạ, Ô Đào nghe xong trái tim chợt chùng xuống.
Không hiểu sao cô lại có linh cảm không tốt.
Diệp Uẩn Niên: "Em còn nhớ năm ngoái, phái đoàn toán học thuần túy và toán học ứng dụng của Mỹ đến thăm, lúc đó là ông nội anh phụ trách tiếp đón không?”
Ô Đào nhìn anh và lặng lẽ gật đầu.
Diệp Uẩn Niên: "Lúc ấy, đôi bên giao lưu về mặt học thuật. Mặc dù kết quả nghiên cứu của chúng ta trong các lĩnh vực khác cũng tốt, khiến mấy người ở Mỹ kính nể. Nhưng nhìn chung, chúng ta đã cách biệt với thế giới trong mấy năm qua. Với người ta thì trình độ nghiên cứu của chúng ta ở mức trung bình, thậm chí có thể nói là tụt hậu rất nhiều. Lúc đó anh cũng có mặt ở đó và có trao đổi với một vị giáo sư của một trường đại học có tiếng ở Mỹ về nghiên cứu của ông nội anh về phương diện lý thuyết phối bố hàm số. Đối phương bày tỏ sự đánh giá cao đối với anh và sau đó đặc biệt mời gọi anh."
Thực ra Ô Đào mơ hồ đoán ra rồi, bầu trời của anh ấy rộng hơn của mình, trong lúc bản thân đang mong chờ kỳ tuyển sinh, anh ấy đã đến một phương trời mà đến cô không bao giờ có thể chạm vào.
Giờ đây, những gì Diệp Uẩn Niên nói bỗng trở thành âm thanh nền trong cô, một sự tồn tại rất xa vời và không có thực.
Anh đang giải thích, đang làm nền muốn nói rõ ngọn ngưồn nhưng bên trong Ô Đào, cho dù sự tình này có tuyệt vời và chỉ tiết đến đâu, xét đến cuối cùng chỉ có một ý nghĩa-anh ấy có thể sắp rời đi.
Không phải một ngày hai ngày, không phải một tháng hai tháng, thậm chí có thể không phải một năm hai năm.
Hàng mi đen của Diệp Uẩn Niên rũ xuống, anh thì thầm: "Lúc ấy anh có chút hứng thú nhưng chưa chấp nhận. Dù sao thì tình hình ở trong nước quá phức tạp, anh cũng không muốn vì theo đuổi sự học của anh mà đưa gia đình lời chỉ trích. Nhưng mà tình thế bây giờ đã khác, gân đây nước mình ra một văn kiện muốn chọn một nhóm người trẻ đã qua lao động rèn luyện để gửi đến đại học nước ngoài học tập. Hoàn cảnh của anh đặc biệt nên Sở giáo dục cũng đã tính đến lời mời của nước Mỹ vào thời điểm đó, xem xét đến đóng góp của anh trong đợt cứu trợ động đất ở Đường Sơn, nên anh có tên trong danh sách." Nghe tin này, Ô Đào không biết cười làm Sao nữa.
Nhưng cô vẫn cố cười và nói: "Tất nhiên là anh phải được chọn rồi. Ngoại ngữ của anh giỏi thế, thêm trình độ hiểu biết về mọi phương diện của anh nhất định hơn người bình thường không biết tốt đến đâu nhưng nếu cả nước chỉ chọn một, cũng nên chon anh."
Trong lúc cô nói, Diệp Uẩn Niên đã nắm chặt ngón tay của cô.
Ở nơi đông người, cô muốn tránh né nhưng Diệp Uẩn Niên vẫn kìm chặt.
Cô cúi đầu, chẳng muốn nhìn anh.
Thực ra cô biết đây là một chuyện tốt, là một cơ hội tuyệt vời cho anh, bởi vì cô luôn biết những năm qua đất nước gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài, lại chịu thêm mười năm chấn động, đã lạc hậu hơn nước ngoài nhiều lắm. Anh ấy đương nhiên mong muốn hấp thu nhiều sự bồi dưỡng hơn, mong muốn có đủ khả khăn sở hữu một vùng trời rộng lớn hơn.
Anh ra nước ngoài tu kiến là thích hợp nhất rồi.
Âm thanh của Diệp Uẩn Niên truyền đến bên tai, chật vật và bất lực: "Ô Đào, em có từng tính đến chuyện đi với anh chưa?"
Ô Đào ngẩng đầu: "Đi với anh?"
Diệp Uẩn Niên nhìn thẳng vào mắt Ô Đào: "Đúng vậy, anh có thể giúp em có được vị trí này, chỉ cần em muốn ra nước ngoài với anh."
Ô Đào: "Sao mà được?"
Diệp Uẩn Niên: "Sao lại không được? Hiện tại chủ yếu là chọn các trường ngoại ngữ, vì hầu hết người trẻ trong độ tuổi đều không giỏi tiếng Anh, còn tiếng Anh của em đủ tốt rồi. Anh biết trình độ tiếng Anh của em, hơn hẳn hâu hết các trường ngoại ngữ, thì tại sao em không đi được? Anh có thể giúp em lấy chỗ, chúng ta cùng xuất ngoại."