Chương 214: Cơ hội ra nước ngoài (3)
Chương 214: Cơ hội ra nước ngoài (3)Chương 214: Cơ hội ra nước ngoài (3)
Ô Đào hơi sững sờ cũng có phần mờ mịt, cô chỉ nghĩ đến việc thi vào đại học chứ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đi du học.
Cô suy nghĩ một hồi: "Ra nước ngoài có cần tiên không anh? Cần những kiện gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Là chi phí do nhà nước trả, và nhà nước sẽ có khoản trợ cấp nhất định, nhưng vật giá ở Mỹ quá sức tưởng tượng của chúng ta, nên cuộc sống sẽ khá khó khăn nhưng em không phải lo, anh sẽ tìm cách?"
Ô Đào: "Nhưng với điều kiện của em, đủ không?”
Diệp Uẩn Niên: "Sao không đủ chứ em?"
Ô Đào nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Uẩn Niên: "Nếu không phải nhờ có anh, em sẽ không bao giờ có được suất đi này, đúng không? Bởi vì danh sách này vô cùng ít ỏi, nhưng nếu anh có thể giúp em, em có thể lấy được?"
Diệp Uẩn Niên chợt im lặng.
Anh mím môi, nhìn cô một lúc, cuối cùng nói: "Nếu họ cần anh đi, vậy anh sẽ yêu cầu đưa em đi cùng. Tin anh, họ sẽ đồng ý." Ô Đào: "Tất thảy có bao nhiêu suất?"
Diệp Uẩn Niên: "Hai lăm."
Ô Đào: "Mới hai mươi lăm..."
Mắt cô ươn ướt: "Đã như vậy, nếu anh yêu cầu dẫn em đi cùng, thế tức là em đi bằng cửa sau rồi sao, lúc ấy em sẽ chen mất một suất của người khác, làm người ta mất đi cơ hội."
Nói ra lời này xong cô mới hối hận.
Đương nhiên cô hiểu tấm lòng của Diệp Uẩn Niên, anh muốn tốt mình tốt nhường nào, cũng hy vọng mình có thể đi với anh và anh không đành rời xa mình cho nên mới không ngại nói ra những lời như vậy.
Kỳ thực khi anh ấy mở miệng nói chuyện này với mình, chẳng phải là bất chấp vi phạm nguyên tắc của bản thân rồi sao?
Nhưng bây giờ chính mình lại nói toạc mấy lời khó hiểu tối tăm nhất náy
Cô ngước nhìn anh, đột ngột không kịp đề phòng đã bắt gặp sự xấu hổ và bất lực dâng trào trong đôi mắt đen láy của anh.
Cô thoáng chốc thấy đau lòng: "Em xin lỗi, em không nên nói thế"
Diệp Uẩn Niên rũ mắt và ngón tay thon dài nắm lấy tay Ô Đào. Sau một hồi lâu, anh mới nói: "0 Đào, anh không nỡ để em lại. Nếu anh xuất ngoại thật, có thể phải mất vài năm, anh biết mấy năm nữa sẽ ra sao."
Theo như anh biết thì vé máy bay đi Mỹ rất đắt, cho dù gia đình anh có điều kiện về mọi mặt nhưng trước sự chênh lệch vật giá giữa Trung Quốc và Mỹ thì vẫn là một số tiền rất lớn, vì vậy nếu anh đi Mỹ sợ là mấy năm đó căn bản không có cơ hội quay lại.
Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng, lộ ra vẻ suy sụp bất lực.
Ô Đào nghe mà trái tim cô thắt lại, trong một khoảnh khắc, cô thậm chí cảm thấy rằng, mặc kệ, cô chỉ muốn đi cùng anh, anh ấy đã nói có thể đưa cô đi, tại sao cô lại không đi kìa?
Nhưng chỉ trong một nháy mắt mà thôi.
Có quá nhiều thứ phải cân nhắc, lòng tự trọng của cô, gia đình của cô, kế hoạch của cô và những thỏa hiệp của anh ấy.
Anh là là một con người kiêu hãnh đến thế, đáng lẽ anh mãi mãi phải trong sạch và thuần khiết, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn anh thỏa hiệp với hiện thực vì lợi ích của bản thân cô.
Vì vậy, cuối cùng Ô Đào nói: "Uẩn Niên, em hiểu được suy nghĩ của anh nhưng anh biết đấy, em không thể đi với anh."
Diệp Uẩn Niên im lặng nhìn Ô Đào, rì rầm: "Em có biết nước Mỹ cách đây bao xa không?"
Ô Đào: "Em biết."
Đó là cách một nửa trái đất xa vời vợi.
Diệp Uẩn Niên: "Anh cũng chưa rõ mình sẽ đi bao lâu. Mặc dù tình hình bây giờ đã thay đổi, nhưng không khí nghiên cứu ở Trung Quốc vẫn rất tồi tệ và điều kiện cũng tồi tệ hơn nhiều so với ở nước ngoài. Anh đã thảo luận với gia đình, anh muốn ở nước ngoài học xong bằng tiến sĩ mới về nước hoặc thậm chí có thể trễ một năm."
Trái tim Ô Đào có chút tê tái, đến nước này cuối cùng cô đã hiểu.
Giữa cô và Diệp Uẩn Niên là sự khác biệt mây và bùn, cô nghĩ rằng chỉ cần mình ra sức nỗ lực rồi sẽ có một ngày theo kịp bước chân của anh, rồi sẽ có một ngày sóng vai cùng anh.
Nhưng giờ đây, rốt cuộc cô cũng biết, mọi thứ đang thay đổi và cuộc sống đang quay như một chiếc lồng đèn quay, cô còn chưa nhìn thấu tất cả đã đẩy nó sang phía bên kia.
Nếu kỳ tuyển sinh diễn ra suôn sẻ, tương lai của cô đã có thể nhìn là thấy. Cô sẽ thi vào đại học và vào đại học. Cừ lắm thì cũng có lẽ học nghiên cứu sinh. Tất nhiên cũng có thể không học được, bất luận thế nào, sau khi tốt nghiệp sẽ được giao cho một công việc. Cô sẽ làm việc chăm chỉ và đạt một số thành thích.
Nhưng cũng chỉ có vậy, còn Diệp Uẩn Niên, từ kế hoạch của anh ấy là sẽ đi du học, học Tiến sĩ, thậm chí còn tham dự vào một số hạng mục nghiên cứu ở nước ngoài. Cho đến ngày anh có được thành tựu sẽ trở về phục vụ Tổ quốc.
Đây là hai con đường hoàn toàn được định sẵn không thể tiếp tục giao nhau, chỉ một lúc một xa xa nhau theo thời gian thoi đưa.