Chương 215: Cơ hội ra nước ngoài (4)
Chương 215: Cơ hội ra nước ngoài (4)Chương 215: Cơ hội ra nước ngoài (4)
Nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười: "Thế thì tốt rồi, anh đã nói mấy năm nay nghiên cứu trong nước gần như bị tắc nghẽn và đình trệ, điều kiện nghiên cứu quá kém, với cả nhiều lý thuyết nền tảng còn thua xa, nếu anh ra nước ngoài chắc chắn sẽ như cá gặp nước."
Đôi mắt đen lay của Diệp Uẩn Niên han lên nỗi buồn, anh nhìn cô: "Ô Đào, còn em thì sao, có lẽ sẽ mất vài năm, bốn hoặc năm năm, thậm chí có thể là bảy tám năm..."
Ô Đào im lặng đối diện với anh.
Cô liền nhớ lại lần đầu gặp mặt, ánh mắt bình lặng mà trong sáng của cậu bé đó là một thế giới có cách biểu hiện cảm xúc hoàn toàn khác với thế giới này.
Cô ngước nhìn anh như một nàng công chúa trong lâu đài.
Sau này khi anh trở về, cô thích vô cùng, sự yêu thích ngập tràn trong tim, hạnh phúc như muốn trào ra ngoài.
Nhưng giấc mộng này trước sau cũng phải tỉnh giấc, anh ấy thuộc vê một thế giới khác, đứng trong lâu đài mà cô phải ngước nhìn mới thấy, nhìn ra thế giới này.
Mấy năm biệt ly, gặp lại nhau, anh sẽ đáp xuống bên cạnh cô, nắm tay cô và cho cô hạnh phúc.
Thật ra, ngay từ đầu đã biết, đây chẳng phải tòa lâu dài, anh và cô vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.
Sau cùng 0 Đào cũng cười nói: "Uẩn Niên, đương nhiên em muốn thi tuyển sinh và cố gắng học đại học. Sau khi tốt nghiệp, em có nhiêu sức mạnh hoặc có lẽ em cũng có cơ hội ra nước ngoài, đến lúc đó anh có thể giúp đỡ em, đúng chứ?”
Diệp Uẩn Niên: "Chương trình du học nước ngoài này sẽ được kéo dài, sau này mỗi năm đều có. Nếu em tranh thủ lấy bằng đại học chắc cũng có thể đó."
Ô Đào: "Chính xác, vậy không phóng đại như anh nói đâu."
Diệp Uẩn Niên: "Phải rất lâu."
Ô Đào: "Bọn mình giờ vẫn còn trẻ. Có lẽ đến lúc được ở bên nhau, vừa lúc trưởng thành hơn càng có thể gánh vác trách nhiệm. Như thế không tốt hay sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Nhưng anh luôn cảm thấy bất an." Ô Đào hỏi ngược: "Anh lo cho em phải không?”
Diệp Uẩn Niên cười gượng: "Anh không lo lắng về em, chỉ lo ngại về thời gian."...
Con hẻm có một tiệm cắt tóc, thường là mấy ông lớn tuổi đi, nhưng phụ nữ cũng có thể đi, chỉ đơn giản là cắt tóc. Ô Đào vốn định đến đó cắt tóc nhưng Mạnh Sĩ Huyên lại không chịu, cô cứ phải kéo Ô Đào đến Vương Phủ Tỉnh và nói rằng chỗ này có thể uốn tóc.
"Dù cậu không muốn uốn thì có thể cắt tóc mái, làm kiểu tóc Kha Tương thì mới đẹp rồi mua thêm hai bộ đồ mới nữa!"
Mạnh Sĩ Huyên hiện là một biên tập viên chính thức, được tăng lương và một tháng được hơn bốn mươi. Ngoài ra, bản thân cô cũng có một số tiền tiết kiệm, cuộc sống tạm bợ thì vẫn thoải mái, ăn mặc trang điểm ngày càng thời thượng.
Ô Đào thực sự không muốn nhưng bị Mạnh Sĩ Huyên kéo vào tiệm cắt tóc đẹp ở Vương Phủ Tỉnh để làm tóc, để mái thưa và uốn xoăn nhẹ trông rất tây, sau đó mua một bộ quần áo. Là một chiếc áo sơ mi trắng thắt eo và một chiếc quần dài vải sợi tổng hợp màu xanh ngọc, khi cả hai được phối với nhau, cả người trông rõ là tràn đầy sức sống. Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy mới được chớ! Khi Diệp Uẩn Niên đi rồi, chúng ta hãy ăn mặc đẹp, chăm chỉ làm việc, kỳ tuyển sinh đại học được mở rộng lập tức thi ngay, bảo đảm cậu có thể tìm được vài người đàn ông tốt!"
Ô Đào: "Anh ấy còn chưa đi, với cả bọn mình cũng chưa muốn chia tay chỉ là chỉ tạm thời xa nhau.”
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng đúng đúng, cậu nói đúng hết."
Ô Đào không phản bác, thật tình trong lòng cô cũng hiểu, nếu Diệp Uẩn Niên thật sự phải đi mấy năm trời thì căn bản là không thể.
Cô chỉ tạm thời không muốn nghĩ về nó mà thôi.
Nào ngờ sau khi trở về từ Vương Phủ Tỉnh vào ngày hôm đó, mẹ của Diệp Uẩn Niên đã tìm đến cô.
Khi trông thấy mẹ của Diệp Uẩn Niên, trong lòng cô càng hiểu rõ nhưng vẫn bình tĩnh thu dọn nhà cửa, sau đó ra ngoài cùng mẹ Diệp Uẩn Niên 'uống trà.
Hai người đại để đến một quán trà và ngồi xuống.
Mẹ của Diệp Uẩn Niên vào thẳng vấn đề: "Con và Uẩn Niên dạo này rất rất tốt phải không?"
Ô Đào lễ phép nói: "Dạ dì, cũng tốt."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Thế thì tốt, gân đấy tâm trạng nó không tốt lắm. Nghe như nó đang định từ bỏ cơ hội du học Mỹ. Con có biết chuyện này không?”
Thực ra Ô Đào đã đoán được.
Cô nghĩ rằng Diệp Uẩn Niên không hẳn muốn từ bỏ thật, anh ấy chỉ là một lúc không thể từ bỏ được.
Thế là cô đáp: "Dì à, con nghe Uẩn Niên nói cơ hội này rất tốt, dĩ nhiên không thể từ bỏ rồi. Nếu anh ấy do dự, con sẽ cùng dì thuyết phục anh ấy."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên thở phào nhẹ nhõm: "Thực ra các con đều còn trẻ. Dì định nói nếu con muốn di thì có thể đi với Uẩn Niên, đến lúc có vấn đề gì về kinh tế mọi người cùng tìm cách. Dù sao các con quen nhau lâu vậy rồi, thằng Uẩn Niên này cũng cứng đầu, nó không được có suy nghĩ khác."