[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Cơ Hội Ra Nước Ngoài (5)

Chương 216: Cơ hội ra nước ngoài (5) Chương 216: Cơ hội ra nước ngoài (5)Chương 216: Cơ hội ra nước ngoài (5)

Ô Đào: "Nhưng chuyện nam nữ cá nhân không thể trì hoãn đại sự du học. Trong mười năm qua, bọn con đều bị làm chậm trễ, đặc biệt là người có tố chất như đáng lẽ phải có cơ hội tốt hơn. Trong môi trường học tập tại Mỹ vẫn tốt hơn nước nhà rất nhiều, nếu cậu ấy được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, trong tương lai nhất định có tiền đồ sáng hơn."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên vừa nghe đã xúc động: "Ô Đào, con bé này, còn nhỏ mà rất hiểu chuyện, làm việc cũng có lề lối. Di cũng nghĩ vậy nên năm ngoái nó đã từ bỏ lời mời của đại học Mỹ. Dì tiếc lắm, lần này là nhà nước đài thọ đi du học không được bỏ lỡ. Bất luận thế nào chúng ta cũng phải thuyết phục thằng bé đi Mỹ. Ở Mỹ, có bạn bè của ông nội nó trông nom, còn có chú Đường giúp đỡ. Mong muốn của dì là nó có thể lấy được học vị Tiến sĩ ở nước ngoài. Sau đó ở lại trường đại học Mỹ làm vài năm. Đến khi có vài thành quả nghiên cứu, rồi sẽ tính đến chuyện quay về phục vụ đất nước. Như thế sẽ có lợi cho tương lai của nó và có ích cho công việc nghiên cứu trong nước của mình nữa." Bà ấy dừng lại thở dài: "Chuyện này e là phải mất nhiều năm, cũng không đành lòng chịu để con đợi như vậy, lãng phí vô ích."

Ô Đào nghe xong mỉm cười: "Thế cháu sẽ về khuyên anh ấy."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên chần chừ một lúc rồi nhìn Ô Đào: "Ô Đào, nó là đứa bướng bỉnh, chuyện đã quyết sẽ không bao giờ sửa đổi. Giờ nó định bỏ cơ hội này, trong nhà gây thành một mớ hỗn độn. Thời điểm này vẫn nhờ cháu."

Ô Đào: "Dạ dì, cháu sẽ tìm cách."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên nắm tay Ô Đào: "Ô Đào, dì biết có lẽ bây giờ dì quá tàn nhẫn, ép nó ra nước ngoài. Trên phương diện của con có lẽ chính là cành cây chia re đôi uyên ương, nhưng tính cách của nó rõ ràng không thích hợp để đi con đường của ba nó. Chú ấy đi theo con đường của ông nội, nhưng mấy năm qua bọn dì cũng trải qua nhiều chuyện. Dù chật vật qua được gian khổ, nhưng ai biết được mai sau thế nào? Điều kiện môi trường nghiên cứu trong nước còn kém nước ngoài quá xa, chúng ta cũng quá tụt hậu. Thằng bé nhất định phải ra nước ngoài tu dưỡng, đây là suy nghĩ của dì và cũng là suy nghĩ của các vị lãnh đạo Viện Khoa học, đây là phương án mà mọi người đã trao đổi, là cách đáp ứng lợi ích của gia tộc và lợi ích của nước nhà. Cho nên vì chuyện này, chúng ta phải đủ tàn nhẫn, dù có hy sinh cũng không hề do dự."

Ô Đào nhìn mẹ của Diệp Uẩn Niên, cô hiểu, cô thực sự hiểu.

Cô không hề có ý trách móc mẹ của Diệp Uẩn Niên, bởi vì cô ấy biết mẹ anh là muốn tốt cho Diệp Uẩn Niên.

Cha mẹ nào chẳng muốn con mình được giỏi giang, mà không mong muốn con mình có thêm cơ hội.

Huống hồ còn đề cập đến lợi ích gia tộc và lợi ích đất nước, đây cũng là điều mà cô không đủ can đảm để thử thách và tranh giành.

Thậm chí cô còn cảm giác khi một cán cân là chí hướng cá nhân của Diệp Uẩn Niên, lợi ích gia đình và lợi ích quê hương thì ở bên kia cán cân, cô lại tầm thường như thế, ngay cả khi Diệp Uẩn Niên có một lúc do dự nhưng theo lý trí thì từ bỏ cô vẫn sự lựa chọn tất yếu của anh.

Cô cười gượng, cuối cùng nói: "Dì, thật ra cháu đã nói với Uẩn Niên rồi, nói với anh là cháu cũng sẽ tích cực phấn đấu để ra nước ngoài. Chậm nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, cháu sẽ ra nước ngoài, bọn cháu xa nhau nhiều nhất là bốn năm, nhưng dì còn muốn cháu giúp cái gì nữa con đều giúp cả."

Mẹ Diệp Uẩn Niên nhìn Ô Đào, cô gái nhỏ trong trắng, xinh đẹp và thuần khiết nhưng nói năng xử lý lại có tính dứt khoát súc tích. Một cô như vậy, ai mà không thích được, huống hồ lúc trước cũng nghĩ rằng có lẽ cô này chính là của cô con dâu tương lai của mình.

Trong một lúc chịu không nổi: "Ô Đào, cháu có thể suy nghĩ lại, chúng ta cùng nhau tìm cách để cháu đi với Uẩn Niên."

Ô Đào kiên quyết lắc đầu: "Dì à, không cần đâu, cho dù thích hợp cháu cũng không nỡ bỏ mẹ và anh trai, từ nhỏ cháu đã không có cha rồi, mẹ và anh đã hết lòng nuôi nấng cháu, không thể để họ như vậy mà đi, huống hồ cháu vốn không thích hợp."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Thực ra dì cũng không cần nhờ cháu nói gì nhiều, cháu cứ dỗ nó, nói với nó là cháu tranh thủ nghĩ cách còn sẽ viết thư cho nó. Nói chung là an ủi nó để nó không còn muộn phiền."

Ô Đào: "Dạ, cháu hiểu rồi."

Nói rồi, cô tháo đồng hồ trên tay.

Chiếc đồng hồ này đã ở bên cô gần một năm rồi, là Diệp Uẩn Niên tặng cho cô, món đồ này khá đắt tiền, cô nhớ lời mẹ dặn, nếu chia tay với người ta thì phải trả lại cho họ.
Bình Luận (0)
Comment