[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217: Cơ Hội Ra Nước Ngoài (6)

Chương 217: Cơ hội ra nước ngoài (6) Chương 217: Cơ hội ra nước ngoài (6)Chương 217: Cơ hội ra nước ngoài (6)

Cô tháo đồng hồ và đẩy đến trước mặt mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Di à, cái này Uẩn Niên tặng cho cháu, cháu muốn trả lại cho anh ấy, nhưng bây giờ cháu trả thế nào ảnh chẳng muốn nhận. Di giữ giúp cháu nghe."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên: 'Uẩn Niên đã tặng cháu rồi, không có lý gì để lấy lại quà đã tặng cả, cháu cứ giữ lại làm kỷ niệm."

Ô Đào mỉm cười: "Dì, tuy nhà cháu nghèo, chỉ là một gia đình công nhân bình thường, nhưng mẹ quản cháu rất nghiêm khắc. Bà ấy luôn nói với cháu rằng không được tùy tiện nhận những thứ có giá trị của người khác, vậy này quá quý giá với bọn cháu, cháu không tiện đeo nó nữa. Bằng không, cháu mãi mãi không quên anh ấy, cũng không còn cách nào bắt đầu cuộc sống mới của mình."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên chần chừ, cuối cùng cũng nhận lại: "Di sẽ đưa chiếc đồng hồ này cho nó vào thời điểm thích hợp."

Cất đồng hồ, bà nhìn Ô Đào: "Cháu là một đứa trẻ tốt. Sau này nếu cháu gặp phải chuyện gì, hãy nói với dì, dì giúp được sẽ giúp." Sau khi rời đi, Ô Đào thực sự có chút hoang mang, nhưng lại cảm thấy mình đã suy nghĩ rất rõ ràng, không có gì rõ hơn giờ phút này.

Buồn không? Tất nhiên là buồn, nhưng nỗi buồn thấp thoáng trong trái tim bị lý trí chèn ép, đó là một nhận thức chưa từng có trước đây.

Cô cũng chẳng muốn về nhà lắm nên cứ thong thả lang thang trên phố lớn, loanh quanh một hồi thì Mạnh Sĩ Huyên đi tới, kéo tay cô: "Cậu sao vậy, cứ như người mất hồn, gọi cậu cậu cũng chẳng để ý!"

Ô Đào: "Mình vừa nói chuyện với mẹ của Diệp Uẩn Niên."

Mạnh Sĩ Huyên giật mình, lập tức nói: "Dì ấy nói gì với cậu rồi? Có phải khó nghe lắm không?”

Ô Đào mỉm cười: "Cũng không có, dì ấy phân tích tình hình trước mắt, và phân tích vì sao Diệp Uẩn Niên phải đến Mỹ cho mình nghe. Mình đồng ý với dì. Dì ấy nói có lý, huống hồ dì ấy không tìm mình thì mình cũng định như vậy, chỉ là dì ấy tìm mình càng khiến mình hiểu rõ hơn, mình với Diệp Uẩn Niên..."

Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng ép mình nói ra câu này: "Không thể có kết quả." Mạnh Sĩ Huyên nhìn bộ dạng này của Ô Đào, đột nhiên cảm thấy xót xa: "Nhưng các cậu quen nhau biết bao lâu rồi, anh ta cứ thế bỏ đi sao? Bao lâu mới trở lại? Sao phải không cho cô một giải thích, cái thá gì?"

Ô Đào: "Cũng chẳng có gì, bọn mình bên nhau một năm rồi, hơn nữa mình vẫn còn trẻ còn chưa đủ tuổi kết hôn. Sợ cái gì, mình xinh gái lại biết làm việc, mình còn sợ tìm không ra người tốt kìa? Anh ấy đi rồi mình tùy ý chọn lựa."

Mạnh Sĩ Huyên rưng rưng nước mắt: "Cậu đừng nói nhảm nữa."

Thế là Ô Đào không nói gì nữa.

Cô bần thần đứng ở ven đường, nhìn xe điện chạy qua qua lại và dòng người đạp xe như nước chảy, trong lòng có chút mơ hồ.

Cô biết, biết rất rõ là cô và Diệp Uẩn Niên là không thể. .

Chàng trai tốt đẹp đứng trên đám mây, chàng trai từng khiến cô vừa nghĩ đến đã thấy ngọt như ăn kẹo thủy tỉnh, rốt cuộc cũng không thuộc về cô.

Cô cười gượng nhìn Mạnh Sĩ Huyên: Sĩ Huyên, thật sự không sao mà, không có chuyện gì cả, mình chẳng để tâm nhiều như vậy, xa anh rồi mình cũng chẳng chết, cậu yên tâm được rồi."

Mạnh Sĩ Huyên bật khóc: "Anh ta đúng là không có lương tâm, anh ta là cái thá gì, mình đi tìm anh ta, nói cho anh ta biết tại sao anh lại đùa giỡn với tình cảm của cậu!"

Ô Đào: "Anh ấy không."

Diệp Uẩn Niên tâm tính đơn thuần, tất nhiên anh ấy sẽ không đùa giỡn với tình cảm của người khác. Thực tế, Ô Đào biết rằng điều vô liêm sỉ nhất mà anh ấy đã làm trong đời có lẽ là định dùng ảnh hưởng của bản thân mà muốn mang cô xuất ngoại.

Chỉ là cô ấy không muốn đi, và cũng không thể đi.

Khi Ninh Diệu Hương biết được chuyện này, bà ấy nổi giận đùng đùng: "Gia đình họ sao vậy? Ra nước ngoài, ra nước ngoài, đây chẳng phải là hại người sao?"

Hai tay bà ấy run run: "Không, không được, con không được để thằng bé ra nước ngoài. Nó đi rồi con phải tính sao? Lúc đầu không nói là phải ra nước ngoài, cứ đối xử với con như thế à? Cái thằng bội tình bạc nghĩa!"

Ô Đào hoảng sợ, không ngờ phản ứng của mẹ lại dữ dội như vậy, cô đành phải hết sức khuyên nhủ bà: "Me à, anh ấy ra nước ngoài nhưng vẫn là người yêu của con. Anh sẽ quay về, về rồi bọn con sẽ tiếp tục ở bên nhau."

Ninh Diệu Hương lại đột ngột chỉ vào mũi Ô Đào mắng: "Con ngốc à, tại sao lại ngốc vậy hả con, nó đang lừa con, chơi đùa với tình cảm của con. Sau này nó đi, đơn vị ba mẹ nó đâu? Mẹ phải sang đấy, mẹ phải đến đơn vị của ba mẹ nó làm cho ra lẽ! Để mọi người thấy cái gia đình hại người này nuôi con ra sao!"

Nói xong, Ninh Diệu Hương chuẩn bị cầm chổi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment