[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218: Mưa Phùn Va Dom Đóm (1)

Chương 218: Mưa phùn va dom đóm (1) Chương 218: Mưa phùn va dom đóm (1)Chương 218: Mưa phùn va dom đóm (1)

Ô Đào sợ tới mức nhanh chóng kéo mẹ: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, nhà nước đài thọ đi du học, đi Mỹ, đây là cơ hội tốt mà. Nhiều người cả đời cũng cầu không được. Anh ấy khó khăn lắm mới có được cơ hội này, chúng ta không được làm lỡ chuyện người ta. Nhỡ bị trì hoãn lại trở mặt thành thù, con và ảnh đời cả đời này không thể nữa!"

Ninh Diệu Hương thở hổn hển, giọng nói đanh thép: "Không được, đừng để nó đi Mỹ, nếu nó đi, mẹ đánh chết nó!"

Ô Đào mở to hai mắt nhìn mẹ, ánh mắt mẹ đăm đăm như chịu đả kích lớn.

Cô không biết như thế nào, đành hết sức thuyết phục mẹ: "Me à, mẹ lý trí chút đi, con chỉ yêu đương với người ta, bọn con đều còn trẻ còn tới tuổi kết hôn, con không thể y là người yêu của người ta mà không người ta ra nước ngoài!"

Nhịp thở của Ninh Diệu Hương dần dần lắng xuống, nhưng ánh mắt còn có chút rã rời, bất bất lực ngồi phịch xuống ghế, sau đó lẩm bẩm: "Con đó, con quen nó làm gì, lúc đó mẹ nên ngăn cả tụi bây, bây không quen nó không được à, từ lâu đã biết nó sắp xuất ngoại có đánh chết mẹ cũng chẳng đồng ý cho con quen nó."

Một lúc rồi nói: "Mau chấm dứt với nó, qua bên đó rồi làm gì quay lại được, không còn gì để hy vọng rồi!"

Ô Đào nói gì được nữa, chỉ có thể dốc sức an ủi mẹ.

Ninh Diệu Hương có chút mệt mỏi, bà lắc đầu: "Mẹ đi nằm một lát, mẹ đi nằm trước nghe."

Về hoàn cảnh của mẹ cô, trong lòng Ô Đào luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, cho dù cô và Diệp Uẩn Niên đã yêu nhau được một năm, cứ cho là anh ấy rời đi và chia tay cũng không đánh mức khiến mẹ nổi giận như vậy. Cô luôn cảm thấy mẹ không để ý đến chuyện xuất ngoại lắm.

Tối hôm đó, tranh thủ ra ngoài đổ rác, cô ấy đã nhắc chuyện này với anh trai.

Thanh Đồng nghe vậy: "Diệp Uẩn Niên muốn xuất ngoại thật sao?"

Ô Đào: "Ừm, anh ấy phải đi, đây là một cơ hội rất hiếm có, sẽ quá đáng nếu không đi."

Thanh Đồng: "Thế em thế nào kìa?"

Ô Đào cười: "Anh à, anh ấy ra ngoài. Nếu sau này có thể quay lại, chúng ta tiếp tục tính đến chuyện bên nhau, còn không quay lại được thì thôi vậy."

Thanh Đồng: "Nó ăn nói như vậy với em, thì coi là gì? Đây chẳng phải đang lừa em sao?"

Ô Đào thấy anh trai hình như đã nổi cáu, lại sợ anh đi kiếm Diệp Uẩn Niên, nên cô vội nói: "Anh à, thực ra gần đây em đang suy nghĩ xem bọn em có hợp nhau hay không, anh ấy đi như vậy cũng rất tốt mà, em không cần lo nghĩ nữa.”

Thanh Đồng: "Ý em là sao?"

Ô Đào: "Điều kiện của gia đình mình cũng không đến nỗi, sống thoải mái. Anh nói xem anh mong đợi em được gả vào một gia đình tốt như vậy không?"

Thanh Đồng: "Em đang nói linh tinh gì vậy, em gả cho nhà nào tùy em, chỉ cần sống đàng hoàng, không lộn xôn, chúng ta không kén chọn gia cảnh."

Ô Đào: "Vậy đó, chúng ta cũng không mong lấy người giàu có quyền quý, đúng không? Nhưng em luôn cảm thấy gia cảnh anh ấy quá tốt, em đến nhà anh ấy ăn cơm cực kỳ không được tự nhiên. Nếu em với anh ấy thật sự thành đôi thì ngày nào cũng phải khép nép, anh nghĩ sống tốt được không?" Thanh Đồng cau mày: "Nhà họ coi thường à?”

Ô Đào: "Anh, không phải coi thường, là trong lòng em không dễ chịu, anh biết rằng em muốn mạnh mẽ, em không muốn gả vào gia đình như vậy, muốn mọi người giúp đỡ khắp nơi. Anh không biết đâu, em đến nhà anh ấy ở ngay đại viện ngoại ô phía tây, nhà anh ấy sống trong một cái sân ở vùng, ngôi nhà lớn và các món ăn trên bàn. Chúng ta lớn thế này còn chưa bày nhiều đồ ăn như vậy. Mai mốt nhà họ với mình thành thông gia, em chẳng biết phải làm sao."

Thanh Đồng: "Em thực sự nghĩ vậy à?"

Ô Đào: "Nếu anh ấy không rời đi, em cũng không nghĩ nhiều, cứ ở bên cạnh anh ấy. Bây giờ ảnh muốn đi, em cũng không buồn mấy. Dù sao cũng đúng lúc chia xa rồi."

Thanh Đồng suy nghĩ: "Vậy cũng được, dù gì cũng phải xem em, nếu nó muốn vứt bỏ em thì anh chắc chắn sẽ không tha cho nó, nó đừng hòng lên máy bay!"

Ô Đào: "Anh ấy đi rồi cũng tốt, dù sao cũng phải từ từ đi, có lẽ đến khi ảnh trở về mà vẫn không thay đổi, em nghĩ cả rồi, bọn em vẫn có thể ở bên nhau, nghĩ không thông thì đành vậy."

Thanh Đồng nhìn cô em gái, thấy con bé cũng không có vẻ gì là vô cùng buồn bã mới khế nhẹ nhõm.

Chợt nhắc đến chuyện của mẹ, anh bất lực nói: “Anh đoán nó có liên quan đến ba."

Ô Đào: "Có liên quan đến ba sao?"

Thanh Đồng thở dài: "Em nhỏ hơn anh đương nhiên không biết, nhưng anh nhớ đại để rằng ba bọn mình có thể đã ra nước ngoài."

Ô Đào cũng ngạc nhiên: "Không phải mẹ đã nói ba đã mất rồi sao anh?"

Thanh Đồng: "Gạt em thôi!"

Ô Đào: "Rốt cuộc là thế nào, anh hai, nói cho em biết!"

Cô luôn nghĩ rằng ba thực sự đã mất rồi, nào ngờ ba có thể vẫn còn sống.
Bình Luận (0)
Comment