[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219: Mưa Phùn Va Dom Đóm (2)

Chương 219: Mưa phùn va dom đóm (2) Chương 219: Mưa phùn va dom đóm (2)Chương 219: Mưa phùn va dom đóm (2)

Thanh Đồng: "Ba có lẽ ra đã xuất ngoại khi em gần một tuổi. Là một nhóm được chính phủ cử sang Liên Xô và được Cục Quản lý du học sinh Quốc tế thuộc Bộ Giáo dục cao đẳng lựa chọn. Lúc ấy anh vẫn còn nhỏ, nhưng anh mơ hồ nhớ rằng lúc đó ba được được tặng vài bộ lễ phục cho du học sinh chuẩn bị, sau đó thì đi rồi."

Ô Đào: "Hiện giờ ba thế nào, dù đến Liên Xô du học cũng phải về chớ. Sau đó thế nào, anh?"

Thanh Đồng lắc đầu: "Anh không biết. Bố Vẫn đi mất hút. Mẹ nói ba đã chết, ai hỏi thì cứ nói ba đã chết."

Ô Đào sửng sốt: "Con thực tế thì sao, anh có biết không? Hỏi chưa?"

Thanh Đồng cười chán nản: "Ai biết chứ, bọn mình còn nhỏ, ai nhắc tới ba mẹ liền mắng người đó, anh cũng không dám hỏi, em còn bé xíu nên anh cũng không không dám nói cho em biết. Chắc mẹ tưởng anh quên,' rồi nhưng anh vẫn luôn nhớ những chuyện này, nhớ rất rõ ràng." Ô Đào: "Thế ba đi đâu hả anh? Sau này, quan hệ của nước chúng ta với Liên Xô không tốt. Ba thế nào rồi kìa?"

Thanh Đồng: "Anh đoán, có thể ba không còn ở Liên Xô nữa. Có thể ông ấy đã đi nơi khác, coi như trốn thoát? Nhưng phía trên che giấu thông tin và cho vào sổ hy sinh rồi, nhưng vì sự mất tích không rõ ràng nên cũng không tình là liệt sĩ. Dù gì chuyện này không cũng không được rõ ràng, người phía trên đến nhà đưa mẹ tra hỏi rất lâu nên mẹ rất sợ, sợ vì chuyện này mà liên lụy đến bọn mình."

Nói đến đây, Thanh Đồng trở nên bất lực: "Cho nên, từ hồi nhỏ mẹ đã không cho em học vì cũng sợ em xảy ra chuyện. Bà ấy bị sự việc của ba dọa đến sợ hãi mẹ tôi sợ hãi. Bà ấy cảm thấy có thể ba đã theo người bỏ trốn, chạy rồi để lại bà ấy chịu cực chịu khổ sinh ra lo sợ."

Ô Đào nhớ về quá khứ, chợt hiểu ra những nỗi khổ tâm của mẹ, cũng hiểu được sự than thở và oán giận mãi sẽ không dứt của mẹ trong đêm vắng không người. Nếu thật sự như vậy, tức là ba đã bỏ chạy, bỏ mặc gia đình, còn đẩy bọn cô vào khổ cực lầm than.

Cô nghĩ đến phản ứng của mẹ khi biết Diệp Uẩn Niên ra nước ngoài, cô càng cảm thấy đau xót, chỉ có thể nói bà ấy bị dọa đến sợ hãi, bà Sợ con gái mình sẽ lặp lại số phận của mình.

Thanh Đồng: "Chuyện này dù gì cũng qua rồi. Chúng ta đã lớn và không cần ba nữa. Bây giờ chúng ta làm việc kiếm tiền, hiếu thảo với mẹ và đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

Ô Đào vẫn còn đang bàng hoàng, cô suy nghĩ một hồi mới gật đầu: "Dạ, không nghĩ nữa, nghĩ cũng vô ích, nếu ông ấy thật sự chạy đến đất nước khác, vậy chính là không quan tâm đến chúng ta nữa, vậy mình cũng chẳng cần mong nhớ ông ấy."

Thanh Đồng: "Về chuyện giữa em và Diệp Uẩn Niên, bỏ đi, người ta muốn xuất ngoại cũng đành chịu, hơn nữa người anh này cũng không muốn em giống như mẹ uổng công chờ đợi bao năm, bản thân buồn bực vô ích, đời người có dài mấy, em nhìn mẹ đã lúng phúng tóc bạc rồi kìa."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Ô Đào mơ hồ gật đầu: "Em hiểu rồi, anh hai, em hiểu rồi."

Có lẽ vì nguyên do của chuyện này, Ô Đào rất quan tâm đến những chỗ khó khăn của mẹ, nên trong vài ngày liên tiếp cô đều sẽ cẩn thận an ủi bà ấy, giải thích rằng cô và Diệp Uẩn Niên chỉ mới quen nhau một năm, thật ra mấy đôi yêu nhau ran rã cũng chẳng sao, cô vẫn còn trẻ, mới mười bảy tuổi, cô ấy vẫn có thể tìm lại được.

Cũng may Ninh Diệu Hương có chút khác thường vào hôm đầu, sau đó, cũng nghĩ thoáng rồi, chỉ là thỉnh thoảng than vãn: "Sao thằng bé lại như thế hả con, nói đi là đi, sớm biết đã không quen nó rồi!"

Ô Đào thấy như vậy, ít nhất là khá bình thường, lúc này mới yên tâm.

Cứ đi làm tan làm tuần tự mà bước đi. Hôm ấy tan làm, trời lại chuyển mây, coi bộ sắp mưa nên cô vội trở lại đơn vị làm việc, cô để một cây dù dưới bàn làm việc của đơn vị mà.

Nhưng vừa bước được vài bước, cô đã nghe thấy một giọng nói: "Anh có mang dù”.

Giọng nói trầm và khàn.

Ô Đào nghe thấy giọng nói này, cảm giác như thể đã cách một đời người, im lặng một lúc mới quay lại nhìn thì thấy anh.

Anh vẫn như lúc chúng ta mới gặp, anh tuấn, vẫn cứ tao nhã lịch sự như vậy, đứng trong cơn mưa mùa thu rả rích này in hệt cây tùng xanh trong tranh thủy mặc, cao ngất.

Chỉ là Ô Đào không còn cảm giác yêu thích thứ như lần đầu gặp anh nữa rồi, sự yêu thích trong trái tim cô.

Cô mím môi cười, nhìn anh nói: "Anh tới đón em tan làm à?"

Đôi mắt đen láy của Diệp Uẩn Niên chăm chú nhìn cô, thấy cô cười như có cảm giác vừa mừng vừa lo: "Ừm, anh đón em tan làm."

Nói rồi, anh lấy ra một túi tài liệu từ trong túi da, bên trong căng phồng: "Đây là một số tư liệu mà anh đã sắp xếp, đều là bản sao chép, có lẽ sẽ có ích cho em."
Bình Luận (0)
Comment