[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220: Mưa Phùn Va Dom Đóm (3)

Chương 220: Mưa phùn va dom đóm (3) Chương 220: Mưa phùn va dom đóm (3)Chương 220: Mưa phùn va dom đóm (3)

Ô Đào mở ra xem, thoảng mùi mực, có lẽ là vừa mới in, trông như xấp đề thi

Cô gật đầu: "Cảm ơn anh."

Diệp Uẩn Niên: "Anh giúp em cầm dù nha, mình đến nhà ga."

Thế là anh giơ chiếc dù lớn và giúp cô câm nó.

Ô Đào cụp mắt xuống, cô để ý anh cố ý nghiêng dù sang bên này, có le sợ cô bị dính mưa.

Nên anh ấy thà để quần áo của mình bị mưa ướt cũng không cô bị ướt?

Cảm xúc đã phủ bụi của Ô Đào liền tan biến, trong lòng lại dâng lên niềm thích thú.

Cô nghĩ, từ đầu đến cuối mình không sai, dù anh ấy có rời đi thì đã sao. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có lỗi với mình, người con trai mà cô thích, anh ấy tốt thế đấy, gân như là hoàn mỹ.

Chính vì anh ấy quá hoàn mỹ nên mình mới không có được anh, thế chẳng phải sao.

Ô Đào bèn cười lớn, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: "Nhưng mà em chưa muốn về nhà. Anh đi dạo với em nhé? Anh rảnh không?"

Diệp Uẩn Niên: "Rảnh, tất nhiên là anh rảnh rỗi. Anh có nhiều thời gian lắm, anh đi dạo với em, em muốn đi đâu, muốn mua gì? Anh mua cho em."

Ô Đào: "Cũng không muốn mua gì cả. Hay là đến công viên đi. Em muốn đến một công viên mà thường ngày em chưa đi”

Diệp Uẩn Niên: "Đào Nhiên Đình? Bắc Hải? Di Hòa Viên?”

Ô Đào: "Di Hòa Viên đi, chỗ đó khá xa, em chưa đến bao giờ."

Diệp Uẩn Niên: "Được rồi, anh sẽ cùng em đến Di Hòa Viên."

Do trời mưa, trên xe điện cũng không có nhiêu người, người trong Di Hòa Viên cũng chẳng bao nhiêu. Cơn mưa phùn nghiêng ngả, những chiếc lá sặc sỡ thấm đẫm hơi nước, những cây sen còn sót lại màu vàng nhạt trên mặt hồ kêu lộp độp trong cơn mưa thu.

Diệp Uẩn Niên cầm dù và nắm tay Ô Đào, lặng lẽ đi dạo bên hồ.

Không có nhiều người, anh muốn nắm tay cứ để anh nắm.

Ô Đào cúi đầu nhìn đôi giày nhựa của mình giam trên mặt đất ẩm ướt, mũi giày chẳng mấy chốc đã thấm nước.

Diệp Uẩn Niên: "Có một mái che ở đẳng kia, mình qua đó ngồi rồi nói chuyện."

Ô Đào: "Ừm."

Thực ra mái che này thường ngày được dùng để bán đồ ăn vặt, bây giờ trời mưa và người ta đã đóng quầy hàng, nhưng bàn gỗ và băng ghế vẫn còn để đó. Diệp Uẩn Niên lấy khăn tay trắng lau ghế mới để Ô Đào ngồi xuống.

Ngồi kề vai nhau, ngắm nhìn hồ nước gần đó, mưa thu trắng xóa, mặt nước hồ khẽ đung đưa, cành liễu chịu lạnh đong đưa trong gió mưa, nước mưa đọng trên mái chòi thi thoảng rơi tí tách, bao phủ mùi ẩm ướt.

Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu: "Lanh không em?"

Ô Đào lắc đầu: "Không lạnh."

Diệp Uẩn Niên: "Mấy ngày nay em bận việc sao? Có vất vả không?"

Ô Đào: "Cũng được, anh"

Diệp Uẩn Niên im lặng, ánh mắt khẽ buông xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, lâu thật lâu không lên tiếng. Lúc này, một con chim lướt qua mặt hồ trong cơn mưa nhẹ, tạo nên những lằn sóng, anh mới ngẩng đầu lặng lẽ quan sát.

Ô Đào nhìn con chim, mỉm cười, cuối cùng hỏi: "Anh quyết định chưa, khi nào đi?"

Diệp Uẩn Niên nhìn cô chậm rãi nói: "Ô Đào, nếu anh nói anh không muốn đi thì sao?"

Ô Đào hỏi ngược lại: "Anh có thể không đi sao?"

Diệp Uẩn Niên nhìn cô hồi lâu, cuối cùng khó khăn nói: "Ô Đào, anh có thể không đi."

Ô Đào mím môi nhìn về phía xa xăm.

Cô hiểu Diệp Uẩn Niên cũng như cô hiểu bản thân mình, hiểu thời đại này.

Tất cả đều bước ra từ thời đại đó, sinh ra đã có giới tính, cái đói đã được viết sẵn trong gen của họ. Sau này trải qua mười năm, họ gặp phải báo động không kích đào hầm trú ẩn, ngày đêm cảnh giác bom nguyên tử của Liên Xô, rồi sự rời đi của bộ ba vị nhân, động đất lớn ở Đường Sơn, từ ghi ghép, những ngày tháng đó không có ngày nào yên ổn.

Dù không có lửa đạn, nhưng họ cũng đã cùng cả dân tộc lớn lên, tận mắt chứng kiến cảnh loạn lạc, nghèo đói và sự ngu dốt, cô lập.

Họ lớn lên dưới lá cờ đỏ, ai mà không muốn phụng sự Tổ quốc?

Anh là Diệp Uẩn Niên theo ông nội phục vụ đất nước mà cách biết với thế giới, là Diệp Uẩn Niên đích thân đi cứu trợ động đất ở Đường Sơn, lúc này đây tổ quốc cần anh đi du học chuyên sâu, muốn anh hấp thụ những kinh nghiệm nghiên cứu tiên tiến ở nước ngoài, không đi được sao?

Huống chi, đi cùng nghĩ lớn dân tộc còn có gia tộc của anh, còn có sự tha thiết của ba mẹ người thân của anh.

Ô Đào nhớ ánh mắt mà mẹ của Diệp Uẩn Niên nhìn mình, bà ấy tốt bụng và còn nói nếu thật sự không được thì cũng đi với anh, nhưng Ô Đào lại hiểu rằng đó chỉ là một lời nói mà thôi. Ngôn từ có vẻ dịu dàng yêu thương nhưng ý nghĩa lại hết sức rõ ràng, đó là khéo léo nói với mình rằng, cô gái à, điều kiện của cô cũng tốt nên đừng làm chậm trễ con trai tôi.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên đã nhận lại chiếc đồng hồ, chính là cách bày tỏ thái độ tốt nhất, từng có thể chấp nhận, nhưng bây giờ cô không thể chấp nhận nó.
Bình Luận (0)
Comment