Chương 221: Mưa phùn va dom đóm (4)
Chương 221: Mưa phùn va dom đóm (4)Chương 221: Mưa phùn va dom đóm (4)
Hôm nay, Diệp Uẩn Niên chật vật nói ra câu này, chắc hẳn anh ấy đã đấu tranh dữ dội, nhưng liệu anh ấy có đủ sức để cùng mình đối mặt với sự phản đối của người thân? Suy cho cùng, anh vẫn còn trẻ và cần sự che chở của gia đình.
Còn cô cũng gánh không tội danh làm lỡ sự nghiệp của anh.
Ô Đào ngước nhìn bầu trời, bầu trời bao la và sâu thẳm, cô cười nói: "Diệp Uẩn Niên, anh có biết không, từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, anh là ước mơ của em, là tấm gương của em, em mong muốn trở thành người như anh vậy."
Diệp Uẩn Niên lẩm bẩm: "Thật sao? Anh là người như thế nào?"
Ô Đào: "Em cảm giác anh đang đi trên tầng mây, hoàn mỹ không khiếm khuyết. Em tìm không thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở anh. Bây giờ, đất nước muốn cử du học sinh đi ra ngoài, tất nhiên phải có anh rồi, bởi vì anh là người ưu tu nhất, và anh nhất định phải học xong quay về phục vụ quê hương."
Nói xong, cô từ từ thu ánh mắt, ánh mắt dừng trên mặt anh.
Chàng trai mười tám tuổi, làn da trắng trẻo như bình sứ cao cấp trong cơn mưa nhẹ, như thể anh không phải người thật, chỉ có nét bối rối trong đôi mắt đen láy miễn cưỡng thêm chút lửa nhân gian người cho anh...
Nhìn Diệp Uẩn Niên như vậy, cuối cùng Ô Đào tàn nhẫn nói: "Anh phải đi, nếu như bỏ một cơ hội hiếm có như vậy, em rất thất vọng đó."
Hàng lông mi của Diệp Uẩn Niên khẽ run rẩy, anh ngước mắt nhìn cô: "Anh đã làm em thất vọng rồi phải không? Anh muốn đưa em đến đó, anh muốn lấy công làm tư."
Ô Đào: "Không có, em biết anh chỉ nói vậy thôi. Thực tình anh không làm được chuyện đó. Diệp Uẩn Niên mà em biết chẳng phải là loại người như vậy."
Diệp Uẩn Niên mím môi im lặng nhìn cô.
Ô Đào lại có chút không đành lòng nhìn anh, cô nhìn về phía xa và mỉm cười nói: "Anh ra nước ngoài trước đã, hiểu rõ tình hình bên đó rồi viết thư nói cho em biết. Nếu em ở đây suôn sẻ, em cũng sẽ hoàn thiện bản thân và tìm kiếm cơ hội, có lẽ không cần tới ba bốn năm, thậm chí chỉ một hai năm đã có thể ra nước ngoài tìm anh rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể đoàn tụ. Em có lòng tin vào tương lai của chúng ta, anh cũng nên có lòng tin đi chứ, phải không nào?"
Diệp Uẩn Niên đưa tay nắm tay cô.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, tay anh cũng lạnh, và cả cô cũng lạnh, và sự mát lạnh thấm vào khi những đầu ngón tay chạm nhau.
Anh nhìn xuống cổ tay áo của cô: "Sao em không mang theo đồng hồ?"
Ô Đào: "Hôm nay trong lúc rửa tay em quên cởi ra, dính một ít hơi nước. Em sợ nó hỏng nên đem hong khô nó trên bệ cửa sổ và ra ngoài quên đeo."
Diệp Uẩn Niên: "Đồng hồ chống thấm nước nên không sao."
Ô Đào: "Ừm, nhưng nó là anh tặng cho em. Em lo nếu nó hỏng thì em muốn lắm đó."
Giọng nói khe khế dịu âm, nghe mà ngọt ngào lại chua xót trong lòng.
Diệp Uẩn Niên xoa tay cô: "Em nhất định sẽ cố gắng ra nước ngoài sau đó sẽ tìm anh, phải không?”
Ô Đào chắc nịch: "Nhất định sẽ đi tìm anh. Anh ở nước ngoài cũng sẽ giúp em tìm cách để em có xuất ngoại, đúng không?"
Diệp Uẩn Nhi rũ mắt xuống: "Ừm" Anh nói nhỏ: "Đến lúc đó, chúng ta đều lớn rồi, có phải đã kết hôn được rồi không?"
Vẻ mặt của Ô Đào cứng đờ, sau đó nói: "Đương nhiên rồi, anh ra nước ngoài trước, đợi em qua, em sẽ gả cho anh, trở thành vợ của anh.”
Đôi mắt bình lặng và u tối của Diệp Uẩn Niên dần sáng lên: "Được, đợi em qua đó mình sẽ kết hôn."
Ô Đào cười: "Ừm."
Có lẽ vì lời hứa hẹn mà bầu không khí giữa hai người trở nên thân thiết một cách tinh tế.
Mặc dù trước đây yêu đương, nhưng luôn mịt mờ, thật sẽ không đề cập rõ ràng những thứ này, bây giờ nhắc đến rồi, hướng đi rõ ràng như thế, bỗng chốc có thể xác định, người bên cạnh nên đi với mình đến hết một đời, là có thể nhìn thấy một đời tóc bạc.
Diệp Uẩn Niên giơ cánh tay cẩn thận ôm lấy cô, nói nhỏ: "Trời mưa, anh sợ em bị lạnh."
Ô Đào cũng rúc vào người anh: "Em không lạnh thật, nhưng em thích anh ôm em như thế này."
Lúc này mưa phùn như khói sương, rả rích trên mặt hồ, những cột trụ điêu khắc trong Di Hòa Viên đều phủ một lớp lụa trắng kì ảo, trong vườn không có một bóng người, chỉ có người nhân viên trong bộ đồ đi mưa đang đi lại từ đối diện hồ nước.
Những giọt nước trên mái chòi từ từ chảy xuống, tiếng nước nối tiếp nhau dường như có hết thảy sự dịu dàng, khiến lồng ngực người ta tan chảy và thỏa mãn.
Diệp Uẩn Niên: "Anh đến Mỹ rồi sẽ viết thư cho em, và em cũng phải viết thư cho anh nghe."
Ô Đào: "Chắc chắn sẽ viết thư cho anh. Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về chuyện của mỗi người chúng ta trong thư, như thể thì chẳng giống xa nhau tí nào."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ