Chương 222: Mưa phun va dom đóm (5)
Chương 222: Mưa phun va dom đóm (5)Chương 222: Mưa phun va dom đóm (5)
Diệp Uẩn Niên: "Anh nghe nói học ở Mỹ có thể đi làm thêm, làm cái gì cũng có thể kiếm được rất nhiêu tiền công việc. Nếu anh dành dụm kha khá sẽ gửi cho em."
Ô Đào: "Không cần đâu anh, bây giờ em có công việc, không thiếu tiên đâu nghe."
Diệp Uẩn Niên: "Nhưng anh nghĩ là anh dành dụm tiền gửi cho em. Em dùng nó để lắp một cái quạt trong phòng, đến hè là có quạt dùng rồi. Em còn có thể mua quần áo đẹp, đồ ăn ngon, em thích cái gì thì mua cái đó bạn mua, coi như anh tặng em vậy."
Âm giọng của Diệp Uẩn Niên trở nên rất nhẹ nhàng: "Anh không biết còn điều gì khác có thể chứng minh chúng ta vẫn ở bên nhau."
Ô Đào dựa vào người anh nói nhỏ: "Được rồi, đến khi anh có dư dả thì gửi cho em, em sẽ đốc thúc anh kiếm nhiều tiên."
Khi nói đến kiếm tiền, Diệp Uẩn Niên bật cười.
Ô Đào biết là anh ấy nhớ đến hồi còn nhỏ, cái trò lúc nào cũng kêu anh đi kiếm tiền mỗi khi anh qua nhà. Diệp Uẩn Niên: "Anh sẽ làm việc chăm chỉ. Không cần em nhắc, anh đều sẽ cố gắng kiếm tiền. Khi em qua đó, anh có thể đưa em đi xem khắp nơi, rồi chúng ta sẽ lấy nhau."
Ô Đào lại không muốn đề cập đến chủ đề hôn nhân, cô bèn hỏi về kế hoạch của anh ấy sau khi anh sang Mỹ, thế là Diệp Uẩn Niên liền nói cô nghe.
Anh cứ nói và cô cứ nghe, anh cũng sẽ hỏi cô nên cô liền nói ra suy nghĩ của mình, về những cuốn sách cô đọc gần đây, và tất nhiên cũng nói sang thứ khác, những chuyện tâm thường đến mức không thể tầm thường hơn
Trong lúc cô nói anh sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc in hệt một học sinh đang ngồi trong lớp nghe giảng vậy.
Điều này làm cô cảm động, cảm động đến mức hận không thể ôm anh thật chặt để cả cùng hòa làm một.
Trong lúc ti tê với nhau, trời đã chập tối, trong làn mưa bụi lất phất, có mấy con quạ bay ngang qua, mà hình như thấp thoáng một vài đốm sáng lúc ẩn lúc hiện bên bờ hồ.
Ô Đào: "Đó là gì thế?"
Diệp Uẩn Niên: "Đó là dom đóm, không ngờ còn có đom đóm vào lúc này." Ô Đào ngó qua, quả nhiên là thế, mấy con đom đóm đang nhấp nháy thứ ánh sáng lờ mờ, đang bay trong cơn mưa lất phất, tất cả đều đẹp và động lòng người.
Ô Đào: "Khi nào anh học về, chúng ta cùng nhau đến đây, em còn muốn xem với anh."
Diệp Uẩn Niên: "Được."
Ô Đào rúc vào người anh: "Muộn rồi, chúng ta về nghe?"
Diệp Uẩn Niên: "Ừ'"
Nhưng anh nói: "Ô Đào, anh muốn hôn em."
Ô Đào quay đầu nhìn sang, cô thấy anh đang mím môi nghiêm nghị nhìn về phía xa xăm, còn làn da trắng hồng lại hiện lên nét ửng đỏ.
Trong lòng liền tan chảy, hận không thể đáp ứng mọi nguyện vọng của anh.
Cô khẽ "ừm' một tiếng.
Cô trả lời rồi mà lâu thật lâu anh vẫn chưa nhúc nhích, cả người như cứng đờ, hơi thở gấp gáp.
Ô Đào khẽ cười, thật ra cô cũng có chút ngại ngùng nhưng nhìn anh như thế này lại cảm thấy không cần phải thẹn thùng nữa.
Cô ghé vào người anh, ngẩng mặt lên, thì thầm: "Chẳng phải anh nói muốn hôn em sao?"
Hơi thở của Diệp Uẩn Niên trở nên gấp gáp hơn, anh cứng người đưa tay lên, ôm lấy cô rồi cúi đầu.
Ô Đào vẫn mở to mắt quan sát, cô phát hiện động tác của anh ấy tuy vụng về nhưng lại thẳng thắn.
Anh xấu hổ, gấp gáp, hai má đều ửng hồng, trong đôi mắt đen láy như bùng lên một ngọn lửa.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh chóng, chỉ là môi-kề-môi
Cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng anh ấy lại tấn công, thèm thuông dán trên môi cô, sau đó ôm chặt cô đến mức không thở được
Giữa lúc da thịt chạm vào nhau, anh thì thầm bên tai cô: "0 Đào, đợi anh!"
Diệp Uẩn Niên đi, ngày anh đến sân bay, cô không đi tiễn anh.
Cô cảm thấy mình đã trịnh trọng tạm biệt Diệp Uẩn Niên rồi nên không cần phải đi tiễn anh nữa.
Sau này mẹ của Diệp Uẩn Niên đến tìm cô, nói hôm đó Diệp Uẩn Niên chờ mãi đến cuối cùng mới đi vào, còn nói cho dù đi vào cửa xét vé, anh cũng luôn quay đầu lại nhìn, vẫn luôn quay đầu nhìn, chẳng qua cuối cùng vẫn lên máy bay.
Mẹ Diệp Uẩn Niên nhìn cô bảo, dì xem cháu như con gái ruột, có chuyện gì thì cháu cứ nói, dì có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Ô Đào biết mẹ Diệp Uẩn Niên đang nói lời thật lòng, nếu như mình cần gì thì bà ấy sẽ giúp mình, nhưng một ý khác trong lời thật lòng này lại là nói mình và con trai bà ấy không thể ở bên nhau.
Con trai ra nước ngoài, sắp nhắm tới tương lai rộng lớn, mình đã không còn phù hợp với con của bà ấy.
Mà Ô Đào kiêu ngạo nhưng cũng tự tỉ, khi mẹ Diệp Uẩn Niên để lộ ý này, cô đã lùi bước.
Chẳng qua cô sẽ không nhịn được mà đau lòng vì Diệp Uẩn Niên, nghĩ đến anh đứng ở cửa xét vé không ngừng quay đầu lại nhìn, ngóng trông cô có thể đi tiễn anh.
Nhưng thật ra anh không thể nào đợi được.