Chương 240: Trúng tuyển (5)
Chương 240: Trúng tuyển (5)Chương 240: Trúng tuyển (5)
Ông ấy vừa nói ra lời này, mẹ Diệp Uẩn Niên và Ô Đào chưa từng nghĩ đến chuyện này nên rất nghi ngờ.
Thư ký Hà: "Cháu mau vào đây, xem mã số dự thi của cháu xem. Mã số dự thi của cháu là gì?"
Ô Đào vội hỏi: "Mã số dự thi của cháu là 103043."
Thư ký Hà: "Trí nhớ của tôi không tốt, cháu vào xem đi, xem có đúng hay không?”
Mẹ Diệp Uẩn Niên và Ô Đào vội đi vào trong, hai người đi tới trước bàn làm việc của thư ký Hà xem danh sách trúng tuyển mà ông ấy vừa đưa ra. Trên đó có vẽ một vòng tròn màu đỏ: "Cháu xem đi, đây chẳng phải Giang Ô Đào sao? Mã số dự thi này..."
Thư ký Hà đẩy kính lão lên, nhìn một cái: "Cháu vừa nói là 103043 phải không?"
Ô Đào mắt tinh đã thấy mã số dự thi và tên đều trùng khớp. Đó chính là mình. Cô không dám sơ suất, xác nhận lại lần hai: "Thư ký Hà, đây là danh sách trúng tuyển đúng không ạ?"
Đầu bút máy của thư ký Hà chấm trên văn kiện kia: "Đúng, đúng, đúng. Chính là nó. Đây là danh sách cần gửi thư thông báo trúng tuyển."
Nói tới đây, ông ấy đứng lên gọi: "Tôi nói này Tiểu Lý, thư thông báo trúng tuyển của trường chúng ta gửi đi cả rồi chứ?"
Bên kia, một thanh niên to béo nói: "Đã gửi đi, gửi một tuần rồi!"
Ô Đào cẩn thận hỏi: "Nếu đã gửi thì hẳn cháu phải nhận được. Nhưng cháu lại không nhận được, có phải thư trúng tuyển đã bị thất lạc rôi không?"
Thư ký Hà: "Chuyện này cũng không sao cả, mất thì cũng mất rồi. Chúng tôi sẽ viết cho cháu một tờ, đây không phải chuyện quan trọng gì. Quan trọng nhất là cháu xác nhận đây là mã số dự thi và tên của cháu. Nếu xác nhận thì không thành vấn đề."
Ô Đào lấy vé dự thi của mình ra và nói: "Thư lý Hà, đây là vé dự thi của cháu, chắc chắn không có vấn đề. Cháu chính là Giang Ô Đào."
Ông ấy nhận lấy rồi xem cẩn thận một lượt, sau đó gật đầu: "Không sai, không sai. Chính là cháu. Bạn học Giang Ô Đào, cháu đã trúng tuyển Khoa điều khiển tự động đại học Thanh Hoa. Hoan nghênh cháu gia nhập đại học của chúng tôi."
Ô Đào nghe những lời này còn chưa thể tin được. Cô thầm xác nhận nhanh mọi
Chuyện trong đầu một lần nữa. Không sai, không sai, chính là mình, mã số dự thi trên vé dự thi không sai.
Tim Ô Đào như nổ tung, vui mừng quá đỗi. Cô kích động tới mức hận không thể hét lên thật to rằng "cuối cùng mình cũng thi đỗ!".
Thư lý Hà nhìn vé dự thi, sau đó cấp cho Ô Đào một thư thông báo trúng tuyển bổ sung.
Thật ra rất đơn giản, tất cả đều có sẵn, chỉ cần viết tay rồi đóng một dấu đỏ lên là được: "Bạn học Giang Ô Đào, đây là thư thông báo trúng tuyển của cháu, mất rồi thì thôi, không cần tìm lại làm gì. Đây là thư thông báo trúng tuyển mới của cháu. Cháu hãy mau chóng đi chuẩn bị lương thực, đồ dùng cho khai giảng. Chúc mừng cháu, chúc mừng cháu!"
Ô Đào nhận lấy, nhìn thư thông báo trúng tuyển còn nguyên mùi mực, suýt nữa là khóc to lên. Cô chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Cảm ơn thư ký Hà, cảm ơn thư ký Hà. Cháu... Cháu thật sự rất vui."
Ông ấy trịnh trọng nói: "Bạn học Giang, năm nay người có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa chúng ta đều là nhân tài ưu tú. Hy vọng sau này cháu có thể học tập một cách vui vẻ ở Thanh Hóa, học được nhiều tri thức, cống hiến sức lực cho tổ quốc của chúng ta."
Lần này, cuối cùng nước mắt của Ô Đào cũng rơi xuống, cô cảm kích nói: "Cam ơn thư ký Hà."
Lúc này, thật ra vốn từ của Ô Đào trở nên nghèo nàn, hạnh phúc tới quá nhanh.
Mẹ Diệp Uẩn Niên nhìn thấy vậy cũng rất kinh ngạc, lập tức cười nói: "Đúng là thi đỗ rồi, rất tốt, thật sự rất tốt."
Thư ký Hà cười ha hả: "Chủ nhiệm Ôn, con của bạn cô đúng là rất ưu tú."
Sau khi ra khỏi phòng tuyển sinh, Ôn Đào mới thu hồi sự kích động vừa rồi lại. Cô cất thư thông báo trúng tuyển đi, bắt đầu nhìn về nơi bản thân từng sống và học tập năm năm, vườn trường cực kỳ trống trải, nhìn một cái đều là màu xanh biec. Thời gian này hoa đào bắt đầu nở đẹp tới động lòng người. Thấp thoáng giữa cành lá chính là kiến trúc xây bằng gạch đỏ thuở xưa.
Trên đường Lâm Âm có học sinh nữ tóc thắt bím, cũng có giáo sư tóc bạc chống gậy, thỉnh thoảng lại có học sinh cưỡi xe đạp đi qua. Tất cả đều có vẻ đẹp yên tĩnh, hoàn mỹ.
Đây đúng là điểm khởi đầu của một cuộc sống mới, khởi điểm mà cô giành được dựa vào cố gắng của bản thân. Là nhân sinh đặt ngay trước mặt, nắm chắc ở trong tay.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, mẹ Diệp Uẩn Niên đứng bên cạnh không nói gì. Lúc này, bà ấy đột nhiên buông tiếng thở dài: "Thực ra, nếu Uẩn Niên đi muộn vài năm thì hai đứa có thể cùng đi với nhau. Thực sự đáng tiếc."
Ô Đào: "Trên đời này, không có gì là nếu như."