[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241: Trúng Tuyển (6)

Chương 241: Trúng tuyển (6) Chương 241: Trúng tuyển (6)Chương 241: Trúng tuyển (6)

Mẹ Diệp Uẩn Niên: "Đại học Thanh Hoa là một trường đại học cực kỳ ưu tú, cháu ở đây học năm năm, không phải không có cơ hội ra nước ngoài. Tới lúc đó có thể đi ra ngoài..."

Ô Đào nghe thế thì nhìn về phía bà ấy.

Mẹ Diệp Uẩn Niên nhíu mày: "Thực ra, dì có điều lo lắng, dì sợ thằng bé Uẩn Niên cố chấp, từ nhỏ tính cách của nó đã như vậy rồi."

Ô Đào đột nhiên hiểu ra, cười khổ một tiếng. Cô nghĩ ba mẹ trên thế gian này đều dốc hết tâm sức về con cái. Thậm chí, họ còn cẩn thận tính toán mỗi bước đi cho con. Bà ấy là hết thảy đều là vì muốn tốt cho Diệp Uẩn Niên.

Ô Đào cảm thấy anh là ân nhân của mình, giúp bản thân rất nhiều. Nếu một người đối với anh tốt thì cô thấy rất bình thường, chẳng có điểm nào lạ cả. Chỉ có điều, Ô Đào sẽ không vi phạm nguyên tắc của mình.

Vì thế cuối cùng, cô chỉ cười cười: "Dì à, dì cho rằng cháu học tập ở Thanh Hoa năm năm, sau khi tốt nghiệp sẽ nghĩ cách đi nước Mỹ phải không?"

Mẹ Diệp Uẩn Niên cảm thán: "Chỉ là có khả năng thôi." Ô Đào: "Nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này."

Mẹ Diệp Uẩn Niên nghe xong, nhìn về phía Ô Đào với ánh mắt ngạc nhiên.

Ô Đào: "Dì à, Uẩn Niên rất tốt, thật sự rất tốt. Anh ấy đối xử với cháu rất tốt. Cháu cảm kích Uẩn Niên. Nhưng con người cháu vừa có cái tôi cao vừa tự tí, vì thế từ giây phút dì tới tìm cháu, từ lúc anh ấy bước lên máy bay, giữa chúng cháu đã chẳng thể có bất cứ khả năng nào rồi."

Cô chậm rãi nói: "Vi thế giữa cháu và Uẩn Niên không phải anh ấy muốn quay đầu hay không. Mà là từ lúc Uẩn Niên rời đi, cháu sẽ không quay đầu lại. Có lẽ có một ngày cháu sẽ đi Mỹ, nhưng không phải để tìm anh ấy mà là vì bản thân cháu."

Lúc Ô Đào nói câu này, cô tinh tường thấy ánh mắt ngạc nhiên của mẹ Diệp Uẩn Niên. Nhưng Ô Đào tuyệt không để ý mà chỉ lễ phép nói: "Dì à, dì nhớ phiếu chuyển tiền và trả lại cho anh ấy. Nhưng làm ơn hãy dùng một cách mà Uẩn Niên có thể tiếp nhận, chẳng ai hiểu con bằng mẹ. Cháu tin rằng dì biết phải làm gì lúc này."

Nói xong, cô xoay người rời đi, bước vào đường Lâm Ẩm. Lúc này, ánh nắng chiếu khắp nơi, phản xa ra ánh sáng màu xanh nhạt rực rõ. Điều này khiến Ô Đào cảm thấy thế giới này cực kỳ tươi mát và ấm áp.

Cô nhắm mắt lại. Đương nhiên, Ô Đào biết lời nói vừa rồi tàn nhẫn biết chừng nào. Nhưng đại não của Diệp Uẩn Niên đã bị những thứ mới mẻ ở nước Mỹ trùng kích, giống như xảy ra thay đổi hóa học vậy. Từ giây phút Ô Đào quyết định chia tay với Diệp Uẩn Niên, đại não của cô cũng như xảy ra thay đổi hóa học.

Nhân sinh sẽ có lúc phải vứt bỏ, biết từ bỏ. Thiếu niên hoàn mỹ như một giấc

Mộng, vốn đứng trong một tòa thành cực cao. Cho tới bây giờ, người kia không thuộc về cô. Anh đã đi, Ô Đào kiên định với cuộc sống của bản thân, dù có sống một cuộc đời phàm phu tục tử cũng có cái vị riêng của nó.

Đây mới là cuộc sống chân chính của Ô Đào.

Tin Ô Đào thi đỗ đại học Thanh Hoa đã bùng nổ khắp trong đại tạp viện.

Những người từng lên tiếng thương tiếc cùng nhau đều chạy tới xem trò vui, mọi người trong nhà đều vây lấy Ninh Diệu Hương kín đến mức nước cũng không chảy qua được, còn có người cố ý đi tới hỏi: "Như vậy thì trước sau gì cũng phải trở thành tiến sĩ, tốt nghiệp xong ra ngoài không phải sẽ được làm quan sao?"

Ninh Diệu Hương có thể coi như có được tiếng tăm, mặt đỏ cả lên, cười đến mức không đóng được miệng lại, bảo Thanh Đồng đốt cả pháo trước cửa nhà.

Tiếng pháo vang lên bùm bùm, tất cả mọi người đều vui mừng.

Ngày như thế này, Ninh Diệu Hương vô cùng hào phóng, ra ngoài mua rất nhiều kẹo mạch nha và đồ ăn nhẹ chia đều cho tất cả mọi người.

Cô Giang Hồng Nguyệt chạy tới, vô cùng hào hứng, cô ta liên tục nói Ô Đào là người trước sau gì cũng sẽ thành công, biết rằng trước sau gì cũng có triển vọng: "Đại học Thanh Hoa cơ đấy, đây chính là vạn người mới chọn được một người, khó khăn lắm mới được chọn, coi như có triển vọng lắm đó!"

Bác cả và vợ bác cả cũng chạy tới, tụ tập ở bên cạnh cười theo: "Nhóc con nhà ông Giang đúng là có tương lai đó! Đúng là có tương lai!"

Mọi người nghe thấy câu nói đó đều cười to, thậm chí có người còn nói thẳng: "Ngày trước sao không thấy các người nói như vậy, bây giờ lại tới làm thân vậy."

Ninh Diệu Hương nhìn thấy, nhưng cũng không để ý, trước đây nếu bà ấy gặp phải chuyện như vậy sẽ cười theo, nhưng hiện tại người khác đã cười thay bà ấy rồi, thời thế đã thay đổi, con cái trong nhà có tương lai, cuối cùng bà ấy cũng có thể tự hào rồi!

Cho nên bà ấy cũng không để ý tới vợ chồng bác cả nữa.

Ở đây lại có người nói: "Tịch Mai nhà cô không phải đã đi tới nhà máy lông dê rồi sao, cái gì mà triển vọng lớn kia đâu rồi!"
Bình Luận (0)
Comment