[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 243 - Chuong 243: Su Nghiep Hoc Hanh (2)

Chuong 243: Su nghiep hoc hanh (2) Chuong 243: Su nghiep hoc hanh (2)Chuong 243: Su nghiep hoc hanh (2)

Ô Đào im lặng, sau đó khẽ thở dài: "Em và Sĩ Huyên là chị em tốt đã nhiêu năm, nếu như cô ấy có thể trở thành chị dâu của em, đương nhiên em sẽ rất vui, nhưng mà..."

Nhưng cô hiểu ra, câu nói này tuyệt đối không được nhắc tới.

Dù sao anh trai cô và Mạnh Sĩ Huyên thực sự có chênh lệch khá lớn.

Thanh Đồng thì lại rất thoáng: "Em đó, biết rõ mình nặng bao nhiêu cân, đôi khi anh cũng hối hận, hối hận vì lúc đó không đi theo em học cũng một hơi, nếu không thì cũng có thể có cơ hội rồi, bây giờ lớn như vậy cũng chẳng ích gì, suốt đời chỉ làm công nhân, không có cách nào để trèo cao bằng người ta. Nhưng mà cũng không sao, trước đây anh còn suy nghĩ, nhưng bây giờ cô ấy lên đại học rồi, đây là chuyện tốt, anh cũng nên buông bỏ tình cảm, chuẩn bị xem mắt, không suy nghĩ nữa."

Nói xong, anh ta lại nói: "Lần trước, một giám đốc của Cục Thương mại số hai đã đến, cảm thấy rằng tôi đang làm mọi việc rất ổn định, muốn điều anh đi."

Ô Đào: "Điều đến cục Thương mại thứ hai sao? Vậy thì tốt quá rồi! Nhưng mà cụ Thương mại số hai không phải chỉ toán cán bộ thôi sao?"

Đơn vị của Thanh Đồng bây giờ chỉ là hợp tác xã mua bán trực thuộc Cục Thương mại thứ hai, là công nhân, nhưng khi tới cục Thương mại thứ hai không còn là công nhân nữa, mà là cán bộ trong cơ quan rồi.

Thân phận của cán bộ và công nhân rất khác biệt, việc từ thân phận công nhân mà đạt được thân phận cán bộ cũng không phải dễ dàng.

Thanh Đồng: "Gọi là nhân viên biên chế, anh cũng không hiểu lắm, nhưng chị lớn ở hợp tác xã mua bán nói, tới đó tốt hơn, dù có thân phận là gì đi chăng nữa."

Ô Đào hiểu ra: "Nói như vậy, thân phận của anh vẫn là một công nhân, nhưng lại đột nốt một cán bộ làm việc như một công nhân, vậy cũng được đó, trước tiên cứ đi làm đã, không chừng sau này lại có thể tìm được cơ hội khác."

Thanh Đồng: "Đúng, cho nên anh phải dốc sức làm tốt công việc trước, thật sự mà nói, trong hoàn cảnh của chúng ta, chúng ta phải cố hết sức để làm việc, để khi gia đình ổn rồi, chúng ta cũng có lợi, đừng..." Anh ta cười khổ sở một tiếng: "Anh chỉ nghĩ là Phượng Hoàng dù thế nào thì cũng là Phượng Hoàng, vốn không liên quan gì tới anh cả."

Ô Đào không nói gì, nhưng trong lòng thực sự có chút đau lòng thay cho anh trai.

Nói thật, Mạnh Sĩ Huyên rất xinh đẹp, dù trong nhà gặp chuyện nhưng tính cách chung của cô ấy vẫn hoạt bát, vui vẻ, lại biết cách ăn mặc, luôn cười cười nói nói, ai mà không thích chứ, nếu cô mà là đàn ông cô cũng sẽ thích cô ấy.

Mạnh Sĩ Huyền thường đến nhà cô cô, cũng biết anh trai cô, thường xuyên qua lại, ai trai cô thích cô ấy cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là với tư cách là bạn của Mạnh Sĩ Huyên, cô không thể nói gì được, hơn nữa thực sự cũng không thích hợp.

Chuyện này khiến cô lại nhớ tới Diệp Uẩn Niên, đột nhiên cô cảm thấy mình và anh trai đều bất lực như nhau, như thể bản thân họ luôn nhớ về một người mình không thể với tới, một cơ hội cũng không có.

Cũng giống như bản thân mình, anh trai mình cũng vậy, thậm chí ngay cả tư cách để đắm chìm trong sự đau khổ cũng, cuối cùng vẫn chưa thể sắp xếp được suy nghĩ mà đã phải hướng về tương lai của mình, bận rộn cuộc sống.

Tháng ba năm đó, Ô Đào chính thức bước vào cổng trường đại học Thanh Hoa, học hành chăm chỉ trong khoa điều khiển tự động.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị đình chỉ trong suốt mười một năm, sau khi khôi phục lại, Thanh Hoa đã chiêu mộ được tổng cộng sáu đến bảy trăm học sinh trên toàn quốc, tuổi tác của các học sinh cũng không đồng đều, nhưng mà tỉnh thần của ai cũng rất hăng hái, tràn đầy vui vẻ và khát vọng.

Ô Đào cũng nằm trong số đó, cô cũng được ở trên báo như mọi người, ở chung ký túc xá, có sáu người ở ký túc xá, dưới cửa sổ kí túc xá có thể nhìn thấy hoa ban tím rất xinh, tháng ba mùa xuân, hoa ban tím nở rộ, một cành có hàng trăm bông hoa đua nở, nhìn qua sẽ chỉ thấy toàn màu tím.

Trong hương thơm của hoa ban tím, cô lấy ra bức thư của Diệp Uẩn Niên gửi cho chính mình, mở ra lần nữa, cuối cùng cô cô trịnh trọng viết thư cho Diệp Uẩn Niên.

Cô viết rằng mình đã thi đỗ đại học, viết ra cảm xúc của cô, còn viết va những bạn học mới của mình, sự hy vọng của bản thân.

Cuối cùng, cô nói anh không cần gửi tiền cho mình, tất cả chỉ là ngoại tệ, cô không thể sử dụng nó được: "Không chỉ không dùng được, mà để lại có thể sẽ gặp phải tai họa."

Cô tin rằng sau khi nói ra câu này, dù quan tâm thế nào anh cũng không dám gửi cho cô nữa.

Khi anh ra nước ngoài, tình hình trong nước cũng không rõ ràng, cho dù nhờ người trong nhà mà anh biết được chút tin tức, nhưng tổng thể tình hình với hoàn cảnh của cô anh không thể nào biết hết được.

Cho nên câu nói này cũng đủ để anh suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment