[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Sự Nghiệp Học Hành (3)

Chương 244: Sự nghiệp học hành (3) Chương 244: Sự nghiệp học hành (3)Chương 244: Sự nghiệp học hành (3)

Cô không nói nhiều nữa, lập tức mang bức thư này gửi đi.

Lúc này, việc học của cô cũng bắt đầu bận rộn.

Đúng như dự đoán điều kiện rất khó khăn, không chỉ riêng ký túc xá, mà cả phòng học và phòng tự động điều khiển đều có điều kiện rất nguy hiểm, đôi khi lịch các môn học của lợp bị mâu thuẫn với các môn học của các lớp khác, không thể sắp xếp được lịch học nên chỉ có thể thay đổi lịch học, còn phòng tự học thì hầu như đều có người chiếm trước thậm chí vì chuyện này mà nhiều người còn phải cạnh tranh.

May rằng, sáu cô gái trong ký túc xá của Ô Đào tương đối chăm chỉ và đoàn kết, mọi người đều có trách nhiệm. Mỗi ngày sẽ có một người hy sinh giờ ăn để chiếm chỗ ngồi, năm người còn lại sẽ mua cơm giúp cô ấy, như vậy là có thể có thể một chỗ ngồi.

Nhưng sau một thời gian dài đương nhiên sẽ có người không hài lòng, có người còn tố cáo nói không thể chiếm được chỗ ngồi.

Không chỉ riêng phòng tự học, đến cả tài liệu giảng dạy cũng thiếu, dù sao cũng

Đã qua mười một năm không có tuyển sinh, đội ngũ cán bộ, giáo sư kỳ cựu đều đã rời đi, trong mười năm ngoại trừ máy điện thoại 130 và 140, các máy khác gần như đều đã ngừng hoạt động, hơn nữa khoa điều khiển tự động của họ không có bất kỳ nền tảng phần mềm nào, thậm chí toàn trường cũng không có nổi một thiết bị kết nối, vẫn phải sử dụng giấy phác họa, sách cũng không có ai biên soạn, chỉ có một số tài liệu sách giáo khoa đã lỗi thời trước đây, không thể sử dụng được.

Trong tiết học ngày hôm đó, giáo sư Trương của khoa bưồn bã nói: 'Những thứ chúng ta dùng để học này đều là đồ đào thải của bên nước ngoài!"

Nhưng cũng may thay, giáo sư giảng dạy đã từ từ phục hồi lại được, mọi người đều cố gắng đứng lên, khi Ô Đào là sinh viên đại học năm hai, vị giáo sư cũ trong khoa đã nộp đơn đăng ký xin mua một chiếc máy tính để xây dựng phòng thí nghiệm, đồng thời còn có chủ nhiệm bộ môn đã chấp nhận cho vị giáo sư già mang chi phiếu hơn hai mươi vạn sang My mua thiết bị.

Điều này khiến các sinh viên trong lớp tràn đầy kỳ vọng, họ xôn xao nói vê chuyến đi đến Mỹ của các giáo sư, mong chờ họ mang theo những thiết bị và kiến thức mới mẻ trở về.

Đối với chuyện này, Ô Đào không hề nghĩ gì cả, chỉ là khi nhắc tới nước Mỹ, sẽ lại nhớ tới Diệp Uẩn Niên.

Diệp Uẩn Niên đã đi được một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, thư từ giữa hai người ngày càng ít đi, anh không còn nhắc đến chuyện gửi tiền cho cô nữa, anh gửi đồ tới hai lần nhưng Ô Đào đều từ chối.

Vì muốn từ chối anh nên cô luôn có thể tìm ra lý do phù hợp nhất.

Trong bức trước của Diệp Uẩn Niên, anh đã nhiều lần nhắc tới thành tích những nghiên cứu gần đây của mình, nói mình đã đi thăm hỏi một vị nhà toán học nổi tiếng, nói về nghiên cứu khoa học gần đây là anh tâm đắc.

Thực ra những chuyện đó đều có khoảng cách rất xa với Ô Đào, những bức thư của anh đến từ một thế giới xa lạ, đó là một thế giới mà cô không hiểu.

Điều quan trọng nhất là trong thư anh không bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình dành cho cô.

Lúc này Ô Đào để lá thư vào trong ngăn kéo, suốt một tháng liền không trả lời. Mãi một tháng sau cô mới cầm bút, viết một lá thư.

Cô nói rằng mình đã đánh mất sự tự tin để tiếp tục chờ đợi, cô còn trẻ như vậy, thực sự không muốn mãi chờ đợi như thế.

Cô nói khi mình đi dạo trong vườn Thanh Hoa, nhìn các bạn học nam nữ xung quanh ao sen, luôn cảm thấy xót xa đau khổ.

Cô nói hiện tại bản thân chỉ muốn tận hưởng cuộc sống của mình thật tốt, cố gắng phấn đấu, không muốn hứa hẹn bất kỳ điều gì với anh nữa.

Cô đã viết ra nhưng lại không biết nên gửi đi như thế nào.

Đã hơn một năm trôi qua, anh ở nước Mỹ kia, có thể đã trải qua vài lần thay đổi suy nghĩ, anh không còn là Diệp Uẩn Niên ngây thơ đơn giản năm đó nữa, nhưng cũng vì Diệp Uẩn Niên đã thay đổi, làm cô lại nhớ tới nụ hôn vụng về trên băng ghế ở Di Hòa Viên kia.

Khi bức thư này được gửi đi, tất cả mọi thứ sẽ đổ vỡ.

Nhưng cô thực sự muốn chủ động gửi đi, nếu như nhất định phải có một người nói lời chia tay trước, cô hy vọng đó là bản thân mình.

Trong lúc còn đang do dự, hai tuân nữa đã trôi qua, khi kỳ thi cuối cùng tới thì chuyện gửi thư lại bị hoãn lại.

Không ngờ rằng Diệp Uẩn Niên lại gửi một bức thư khác tới, bức thư này tương đối ngắn, anh nói rằng anh ấy đã theo người hướng dẫn của mình đến New York, mua cho cô một món quà đặc biệt, anh muốn tặng nó cho cô, nói rằng mong cô sẽ tới Mỹ sớm một chút, anh hy vọng có thể tự tay đưa món quà này cho cô.

Ô Đào nhìn hai chữ nước Mỹ, cuối cùng cô đã quyết định gửi bức thư chia tay đi.

Sau khi gửi nó đi, cô đã rất mong đợi.
Bình Luận (0)
Comment