Chương 255: Bóng dáng của anh ay (4)
Chương 255: Bóng dáng của anh ay (4)Chương 255: Bóng dáng của anh ay (4)
Nhưng ai ngờ vừa mới đi được hai bước, Ô Đào quay đầu lại, sau khi liếc nhìn một lúc thấp thoáng một bóng người, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn mình chăm chú.
Cô hơi ngạc nhiên, vô thức thu ánh mắt lại. Ai ngờ đúng lúc có một chiếc xe buýt đi qua, chiếc xe buýt bị bóng dáng của một người nông dân đang đẩy xe chặn lại nên không đi qua được.
Ô Đào vội vàng định chạy qua đó.
Lúc này chiếc xe buýt bắt đầu đi, cô lại nhìn nhưng không thấy gì cả.
Trái tim Ô Đào siết chặt lại, liếc nhìn xung quanh. Đúng lúc này cũng có học sinh ra ngoài mua đồ, lại có người nông dân đang gánh hàng. Khắp nơi đều là người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng đó.
Hà Tích Thanh thấy Ô Đào bỗng nhiên chạy sang bên này: "Cậu sao vậy? Vừa nãy có xe buýt, cẩn thận bị đâm đấy."
Ô Đào nhìn đám người: "Vừa nãy cậu có nhìn thấy một người hình như mặc sơ mi, cao cao và gầy gầy không?" Hà Tích Thanh lắc đầu: "Tôi không để ý, chẳng phải mọi người đều mặc sơ mi sao?"
Ô Đào nghe thấy câu hỏi ngược lại bỗng nhiên có cảm giác bi thương.
Đúng vậy, nơi này là cánh cổng đại học. Lúc này đã chạng vạng tối rồi, có rất
Nhiều sinh viên và giáo viên ra ngoài. Trời giữa hè, tất cả sinh viên đều mặc áo sơ mi, và cũng có rất nhiều người cao cao gầy gầy.
Trong lòng mình đang hình dung ra người ấy, cũng chỉ hướng về người ấy.
Nhưng trong lòng người khác, người ấy vô cùng vô cùng bình thường, giống như đa số người khác mà thôi.
Nhìn thoáng qua, cô không biết mình nhìn nhầm nên hoảng hốt, hay là anh thật sự đang ở gần đây. Cô nghĩ hôm nay tâm trạng mình không ổn định, cuối cùng nói: "Bạn Hà Tích Thanh, phiền cậu xách hoa quả về trước nhé. Tôi có chút chuyện muốn đi thăm một trưởng bối."
Hà Tích Thanh nhìn cô: "Có cần tôi đi cùng cậu không?”
Ô Đào: "Cảm ơn cậu, tôi tự đi được rồi."
Hà Tích Thanh: "Ừm, có chuyện gì cần giúp thì cậu cứ nói ra nhé." Ô Đào chào tạm biệt Hà Tích Thanh, sau đó đi tìm mẹ của Diệp Uẩn Niên. Cô biết trường học của mẹ Diệp Uẩn Niên nằm ở đường trong học viện, cách nơi này không xa.
Khi cô đi đến trường học ấy thì trời đã tối đen rồi. Bên ngoài cổng trường lần lượt người ra, cô đành tìm một bạn học để hỏi han. May mà thuận lợi, ở đây không có mấy giáo viên họ Ôn nên rất dễ tìm đến lớp học của bà ấy.
Mẹ của Diệp Uẩn Niên đang xách túi định tan làm, bỗng nhiên nhìn thấy Ô Đào. Bà ấy cũng ngạc nhiên: "Ô Đào, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Ô Đào hỏi thẳng: "Dì à, có phải Uẩn Niên đã quay về rồi không? Hình như vừa nãy cháu nhìn thấy anh ấy."
Mẹ Diệp Uẩn Niên kinh ngạc nói: "Sao có thể chứ? Thằng bé chưa từng nhắc đến, sao có thể quay về được."
Ô Đào: "Anh ấy chưa về sao? Bây giờ anh ấy sao rồi? Vẫn còn đang ở Mỹ đúng không ạ?"
Mẹ Diệp Uẩn Niên: "Cháu ngồi xuống một lúc đã, từ từ nói, rốt cuộc sao vậy?"
Ô Đào nhìn mẹ Diệp Uẩn Niên đi vào phòng, sau khi ngồi xuống, cô bèn nói những gì mình vừa nhìn thấy: "Lúc ấy cháu chỉ lướt mắt nhìn, sau khi nhìn thoáng qua mới bất giác nhận ra. Cháu cảm thấy là anh ấy, nhưng vì không nhìn rõ, cháu không chắc mình thấy có đúng hay không."
Bóng dáng ấy chỉ lưu lại trong võng mạc một lúc ngắn ngủi, khi cô thấy sự quen thuộc, liếc mắt lại nhìn thì đúng lúc bị xe buýt chặn mất. Sau đó không nhìn thấy nữa.
Mẹ Diệp Uẩn Niên nhíu mày, lo lắng nhìn Ô Đào: "Con gái, có phải cháu nghĩ nhiều rồi không?”
Ô Đào: "Cháu... Cháu cũng không biết. Nhưng cháu cảm thấy hôm nay có gì đó rất khác, giống như có người đang nhìn cháu."
Mẹ Diệp Uẩn Niên nói chắc nịch: "Thằng bé rất tốt, đang học ở mỹ. Mấy tháng trước thằng bé còn gửi một tài liệu vô cùng có ích cho ông nó. Thằng bé không thể quay về được, hơn nữa tiền vé máy bay đắt như vậy, không thể nói quay về là quay về được."
Ô Đào không biết trong lòng mình đang như thế nào, là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm?
Mẹ Diệp Uẩn Niên thử thăm dò: "Bây giờ cháu còn liên lạc với Uẩn Niên không?”
Ô Đào nhìn mẹ Diệp Uẩn Niên, cảm thấy sự cẩn thận va thăm dò của đối phương. Cô mỉm cười: "Sau khi anh ấy đi rồi có viết thư cho cháu, muốn gửi tiền và một vài thứ cho cháu. Giấy chuyển tiền đầu tiên cháu đa cho dì, sau này cháu bảo anh ấy đừng gửi nữa, viện cớ nói không tiện. Anh ấy không gửi nữa, gần đây chúng cháu gửi thư ít dần, cũng bớt liên lạc với nhau hơn. Cháu nói với anh ấy rằng sau này chúng cháu cắt đứt hoàn toàn."
Mẹ Diệp Uẩn Niên: "Cháu nói với thằng bé cắt đứt hoàn toàn từ khi nào?"
Ô Đào: "Từ lần cháu gửi thư năm ngoái, bây giờ tính lại có lẽ hơn nửa năm rồi."
Mẹ Diệp Uẩn Niên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng không sao. Thằng bé đang ở Mỹ, tiếp xúc ở Trung Quốc rất khác ở Mỹ, hoàn cảnh môi trường ở hai nơi cũng khác nhau. Nếu như nói chia tay được hơn nửa năm, có lẽ thằng bé cũng chấp nhận, không có việc gì to tát cả."
Ô Đào: "Có lẽ là vậy ạ."