Chương 254: Bóng dáng của anh ay (3)
Chương 254: Bóng dáng của anh ay (3)Chương 254: Bóng dáng của anh ay (3)
Cũng có người nói "Lần này chúng ta làm việc rất ý nghĩa, đều là ý tưởng của lớp trưởng chúng ta."
Bỗng nhiên mọi người bắt đầu khen ngợi Hà Tích Thanh, Hà Tích Thanh vô cùng ngượng ngùng: "Mình chỉ là xem báo nên nảy ra ý tưởng này, nếu như mọi người đã thích hoạt động này, vậy sau này chúng ta có thể tổ chức nhiều hơn. Trong sự nghiệp học hành bận rộn, chúng ta là thêm một vài chuyện có ích cho xã hội."
Mọi người nghe vậy, lần lượt vỗ tay tán thành.
Sau khi nghỉ ngơi ổn thoả, mọi người vô cùng phan khích, càng thêm hăng hái hơn. Họ dọn dẹp xong đống chất thải bẩn, rồi lại trồng cây nhỏ hai bên sông và tưới nước cho những cây mới trồng.
Đến khi làm xong thì trời đã tối muộn rồi, mọi người đều mệt lả. Hà Tích Thanh cầm các dụng cụ, định đưa cho người dân bên cạnh.
Ô Đào nhìn thấy bèn nói: "Vậy tôi đi cùng với cậu nhé, dù sao tôi cũng không vội." Ban đầu cán bộ sinh hoạt và những các bộ khác trong lớp muốn đi đưa đồ giúp, mọi người nhìn thấy cảnh này thì liếc mắt nhìn nhau, coi như tạo cơ hội cho Hà Tích Thanh. Vì thế mọi người đều tỏ vẻ có chuyện, cuối cùng trao trả nhiệm vụ trả dụng cụ cho Ô Đào và Hà Tích Thanh.
Mọi người mượn xe đạp cho Hà Tích Thanh, anh ấy lái xe còn Ô Đào thì cầm các dụng cụ, hai người cùng đi vào trong nhà dân.
Hà Tích Thanh đạp xe, cười nói: "Bạn Ô Đào, hôm nay chắc cậu mệt lắm rồi nhỉ?"
Ô Đào: "Cũng được, tôi không thấy mệt lắm."
Hà Tích Thanh: "Vậy thì tốt, tôi còn sợ cậu không chịu được."
Ô Đào nghe vậy, cũng mỉm cười: "Có phải cậu nghĩ tôi sống trong thành phố, chưa từng làm việc gì và chưa chịu khổ bao giờ đúng không?”
Hà Tích Thanh: "Tôi không có ý đấy, nhưng rốt cuộc thể lực của cậu cũng không khác gì người lao động làm ở dưới quê."
Ô Đào cười nói: "Vậy cậu đoán sai rồi. Dù tôi sống ở Bắc Kinh, nhưng từ nhỏ gia đình sống rất khổ cực, việc gì tôi cũng từng làm qua cả." Hà Tĩnh Thanh tò mò: "Cậu làm những gì?"
Ô Đào bèn kể chuyện hồi còn nhỏ mình từng nhặt than đá, còn đi dỡ bỏ gạch đá trên thành tường cho Hà Tích Thanh nghe. Cô chỉ nói qua loa, nhưng có thể thấy Hà Tích Thanh rất hứng thú.
Anh ấy cảm khái nói: "Xem ra cho dù là thành thị hay nông thôn, đa số chúng ta đều có cuộc sống khá khó khăn vất vả. May mà chúng ta đều vượt qua được và có cơ hội được giáo dục tốt như bây giờ. Đất nước lại sắp cải cách, đến khi chúng ta tốt nghiệp là có thể tiến vào xây dựng tổ quốc."
Lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây, ở phía xa xa, ánh nắng chiếu rọi xuống
Vách nát tường xiêu dù cao vút nhưng lại thê lương. Đó là dấu vết loang lổ trong thời cận dại, mà ở phía Bắc là những cánh đồng xanh tươi mơn mởn, có vài người nông dân đang vác cuốc. Tất cả mọi thứ đều yên ắng mà đẹp tuyệt vời.
Ô Đào gật đầu: "Đúng vậy, mọi thứ đều sẽ tốt lên."
Hà Tích Thanh nói: "Tôi cũng rất vui vì có thể gặp đươc bạn Ô Đào ở đây, cùng Ô Đào cố gắng học tập, giúp đỡ lẫn nhau." Ô Đào nhìn ánh chiều tà phía xa xa, lớn tiếng nói: "Bạn Hà Tích Thanh, tôi cũng rất vui."
Sau khi trả lại dụng cụ, hai người trèo lên xe quay về trường học. Lúc này bên ngoài trường có một vài quầy bán hàng, bán hoa quả rau dưa nhà nông trồng, nhìn vô cùng tươi. Hà Tích Thanh bèn nói: "Tối nay mọi người vất vả như vậy, chúng ta mua một ít hoa quả đi, tối khao mọi người."
Ô Đào: "Được, hoa quả cũng không cần phiếu, có lẽ sẽ rẻ. Tôi và cậu chia nhau."
Hà Tích Thanh: "Không cần đâu, chúng ta qua đó xem rồi tìm Phùng Đào, cậu ấy câm quỹ lớp. Nếu như không có quỹ lớp thì chúng †a chia nhau sau."
Ô Đào: "Được thôi."
Thế là hai người dừng xe đạp, qua đó xem. Có dưa bở, lê, còn có cả dưa leo rất tươi. Giá đúng là rất rẻ, vì thế khó tránh khỏi muốn nhiều hơn một chút.
Hà Tích Thanh nhìn lê, rất thích chúng nên hỏi có thể ăn thử được hông. Người nông dân rất nhiệt tình, lấy dao cắt thành hai miếng đưa cho anh ấy. Anh ấy nếm thử một miếng, đưa cho Ô Đào một miếng.
Ô Đào nếm thử, vị thanh ngọt rất vừa miệng, chính là vị mà trước đó cô từng ăn.
Đang ăn, Ô Đào bỗng nhiên cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình. Cô vô thức quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy gì.
Hà Tích Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy: "Sao vậy?"
Ô Đào: "Tôi luôn cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình.”
Hà Tích Thanh: "Dù trời đã tối rồi, nhưng cậu cứ yên tâm. Ở chỗ này rất an toàn, đừng nghĩ nhiều."
Ô Đào gật đầu: "Ừm, có lẽ tôi hơi mệt, quay về nghỉ ngơi một chút là không sao nữa."
Hai người mua rất nhiều đồ, treo hết lên trên xe đạp. Hà Tích Thanh đẩy xe, Ô Đào đi theo sau. Hai người thu hoạch được rất nhiều, đang định đi vào trong trường.