[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 271 - Chuong 271: Co Phan (1)

Chuong 271: Co phan (1) Chuong 271: Co phan (1)Chuong 271: Co phan (1)

Thật ra một số người trong đoàn đội ít nhiều gì cũng có phần không hài lòng, cảm thấy mình sắp nhìn thấy ánh rạng đông, vậy mà bị lấy cổ phần tống cổ đi, mọi người vẫn mong được nhìn thấy tiên mặt. Trần Thông không có cách nào, đành phải lần lượt bàn lại với mọi người, cuối cùng một số người không muốn cái gọi là cổ phần gì đó, chỉ muốn tiền.

Trái lại Ô Đào có thể tiếp nhận cổ phần, trong lúc cô đi học luôn có trợ cấp, cộng thêm trước đó tiền lương đều tích lũy lấy dần, cho nên nhất thời cũng không quá thiếu tiền, không vội nhất định phải lấy được lợi nhuận ngay lúc này.

Sau khi cô về đến nhà, trước tiên chia đồ cô mang tới cho mọi người, lúc này trong nước cũng toàn là Bách Tước Linh Vaseline gì đó, chợt nhìn thấy son môi và kem dưỡng tay của Nhật Bản, đôi mắt của mỗi người đều sáng rực lên.

Ô Đào mua không ít son môi rẻ, Ninh Diệu Hương đem di chia cho mọi người, còn dầu dưỡng da mặt Shiseido ấy thì tất nhiên là để lại cho nhà mình, bày ra ở chỗ bắt mắt nhất trên bệ cửa sổ, người lui tới đều có thể nhìn thay.

Mọi người phải nói là vô cùng hâm mộ và tán thưởng, mỗi người đều nói Ô Đào có bản lĩnh, Ninh Diệu Hương hưởng phúc, làm cho Ninh Diệu Hương cực kỳ vui mừng, cười không ngậm miệng được.

Năm nay bà ấy mới về hưu, không cần đi làm nhưng còn có thể nhận tiền lương hưu, mỗi ngày đều thoải mái dễ chịu đi dạo công viên, đi khắp nơi chơi đùa, có thể nói là sống dễ chịu hơn bất cứ ai khác, tất cả mọi người đều rất hâm mộ.

Đương nhiên cũng không ít người vây quanh Ô Đào, hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi rốt cuộc Nhật Bản trông như thế nào, có phải nhà vệ sinh còn sạch hơn nhà của họ không, Ô Đào cũng trả lời từng câu một, chỉ nghe thấy mọi người khen ngợi không thôi, vây quanh Ô Đào.

Đợi đến cuối, rốt cuộc mọi người cũng tản đi, Ninh Diệu Hương nhìn hộp gói dầu dưỡng da mặt tinh xảo sáng trưng, yêu thích vô cùng: "Cái này vừa nhìn đã thấy có phong cách Tây, tốt lắm, tốt lắm, cái này được mang về từ Nhật Bản đấy!"

Bà ấy thở dài: "Trước kia mẹ cũng từng dùng hàng Tây ngoại quốc, đến giờ đã bao nhiêu năm, đến giờ đã bao nhiêu năm rồi!" Lúc thì bà ấy nói: "Nhưng mẹ đã lớn tuổi như vậy, khuôn mặt nhăn nhó cả, dùng cái này cũng lãng phí, nếu không vẫn nên để Ô Đào con giữ lại dùng đi?"

Ô Đào đứng bên cạnh, nhìn mẹ của cô ở đó một hồi thế này một hồi thế kia, chỉ cảm thấy lòng hơi chua xót.

Cô cười nói: "Mẹ, mẹ cứ an tâm mà dùng đi, con mua bốn chai cơ."

Bốn chai?

Ninh Diệu Hương kinh ngạc, Thanh Đồng cũng khó hiểu: "Sao em lại mua bốn chai?"

Ô Đào cười nói: "Mẹ một chai, em một chai, cho Sĩ Huyên một bình."

Thanh Đồng: "Vậy cũng chỉ ba chai thôi mà."

Ô Đào: "Còn có một chai nữa, anh cầm cho chị dâu tương lai của em đi."

Cô nói xong câu này cũng tự bật cười: "Cho dù nhất thời không có, nhưng dù sao sau này sẽ có, cái này có hạn sử dụng rất dài, chắc anh không đến nỗi qua ba năm vẫn không có người yêu chứ!"

Ninh Diệu Hương nghe vậy tất nhiên là đồng ý: "Con mau tìm đi, đã sắp hai mươi bảy tuổi rồi, người ta ở tuổi này đã có con cái chạy đầy đất, con xem lại bản thân con đi!" Sau đó bà ấy còn nói: "Hiện giờ cũng kế hoạch hoá gia đình, chỉ có thể sinh một đứa, nếu con kết hôn sớm thì nói không chừng đã có hai đứa bé, bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể sinh một đứa!"

Thanh Đồng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, chuyện con tìm người yêu còn chưa thấy bóng dáng đâu! Mẹ đã nghĩ đến hai thai!"

Ô Đào ở bên cạnh lập tức bật cười: "Từ từ sẽ đến, chắc chắn sẽ có."

Ninh Diệu Hương lại nói chuyện gỗ trầm hương ấy: 'Đúng rồi, thứ đó, anh của con thạo việc nên mời người ta qua xem, cũng có người muốn mua, bảo là họ có thể trả hai mươi ngàn đồng. Mẹ nghe vậy cũng sợ, hai mươi ngàn đồng đó."

Ô Đào cũng kinh ngạc: "Đắt như thế ạ?"

Thanh Đồng nói: "Nói là có vị thương nhân Hồng Kông muốn mua, người ta cho ra cái giá này."

Ô Đào: "Vậy thì thật là đáng giá..."

Cô biết nó sẽ hơi đắt, nhưng quả thật không nghĩ tới có thể có cái giá này, hơi bị đáng sợ.

Thanh Đồng: "Thật ra ý của anh là dứt khoát bán đi, bán rồi chúng ta chia ra hai mươi ngàn đồng đó, mua hai căn nhà, em một căn anh một căn, vậy thì sau này anh em chúng ta đều có thể có một cái sân rộng, đến một lúc nào đó, chúng ta sống cũng không đến nỗi tệ."

Ninh Diệu Hương: "Anh của con nghĩ như vậy, nhưng trong lòng mẹ cứ không an tâm, sợ rằng lỡ như sau này thay đổi chính sách, trong nhà có hai cái sân rộng, con nói xem người ngoài sẽ thấy thế nào? Lỡ như bị báo cáo thì chẳng phải rõ ràng là sẽ gây ra chuyện?"
Bình Luận (0)
Comment