Chuong 272: Co phan (2)
Chuong 272: Co phan (2)Chuong 272: Co phan (2)
Ô Đào suy nghĩ: "Mẹ, về mặt chính sách thì mẹ cứ yên tâm, bình thường con tiếp xúc với khá nhiều người, con biết phương hướng toàn diện sau này sẽ không giống như trước kia. Bây giờ cải cách mở cửa và bắt đầu nói đến kinh tế thị trường, mẹ cứ yên tâm đi. Còn việc bán gỗ thì vẫn cần anh trai quan tâm nhiều hơn. Thật ra lúc trước khúc gỗ này cũng mua bằng tiền lương của anh, bây giờ có thể bán nhiều tiền như vậy thì cứ giữ lại cho anh của con đi, con nghĩ bây giờ học hành, sau này dù thế nào cũng không đến mức sẽ thua kém."
Thanh Đồng: "Ô Đào, cái này anh không cần phải tranh, quay lại bán, mỗi người một nửa. Anh đã tính rồi, vừa đủ cho mỗi người một tòa nhà lớn."
Ninh Diệu Hương: "Mọi thứ trong nhà chúng ta đều chia ra mà dùng, đừng nói anh với em, vốn dĩ là nhà chúng ta, bán rồi chắc chắn sẽ chia đều cho các con."
Ô Đào: "Được, vậy em cũng không nói thêm gì vê việc này, nếu thật sự muốn bán thì mau chóng bán đi, quan trọng là mua được nhà, em cảm thấy sau này giá nhà nhất định cũng sẽ tăng, mình chiếm lấy nhà ở trước rồi nói sau." Đương nhiên cô biết sau này giá nhà sẽ tăng, chỉ là khúc gỗ trầm hương ấy chắc là cũng sẽ tăng giá.
Nhưng ai biết cái nào tăng nhiều hơn, hiện giờ cũng chỉ có thể chiếm lấy thứ quan trọng nhất đối với nhà mình, dù sao giữ trầm hương lại không thể ăn không thể uống.
Mọi người lập tức quyết định, suy nghĩ sau khi bán phải đi đâu mà mua nhà, cả nhà thảo luận sục sôi ngất trời.
Ô Đào thấy anh trai cũng tràn đầy phấn khởi, mơ hồ đoán chắc là anh ấy có người yêu thật rồi, sau đó thừa dịp mẹ đi đổ rác cô cố ý hỏi anh ấy.
Lần này Thanh Đồng đỏ cả tai, nói: "Hiện tại đã xác định, nhưng mà cô ấy nói qua một khoảng thời gian rồi nói sau, cô ấy phải suy nghĩ một lúc."
Ô Đào: "Nếu có chuyện như vậy thật thì em và mẹ đều yên tâm, giờ anh cứ ở bên người ta trước đi, đợi đến khi nào anh muốn dẫn về nhà thì nói với chúng em, chúng em cũng phải chuẩn bị trước."
Thanh Đồng gật đầu: "Được."
Ô Đào lại nói: "Còn có chuyện sau này mua nhà, anh cũng phải suy nghĩ về công việc của người ta, phải chọn nơi gần chỗ làm của người ta, vậy thì sau này đi làm cũng thuận tiện."
Thanh Đồng có phần bứt rứt, gật đầu nhiều lần: "Ừm ừm, anh biết rồi, để nói sau đi."
Ô Đào thấy anh trai như vậy, hiển nhiên là thật lòng quan tâm, cô thở phào nhẹ nhõm, anh ấy có thể đường đường chính chính bắt đầu yêu đương cũng là một chuyện tốt.
火火火火火火火火火火火火炎
Sau khi Ô Đào trở về trường học, cô đi báo cáo tình huống cho thầy hướng dẫn trước, sau đó tặng cà vạt do Trần Thông chọn giúp cô cho thầy giáo.
Trái lại giáo sư Ninh rất hài lòng với cách làm của Trần Thông: "Em khá là thực tế, sẽ không nghĩ đến những thứ vòng vo này, cậu ấy có thể chủ động cho em mười phần trăm cổ phần cũng xem như cậu ấy làm việc đàng hoàng. Bây giờ người ta không ra nước ngoài thì sẽ lặn xuống biển, em đó, chẳng vớt được cái gì cả, cuối cùng bây giờ cũng có người để trông cậy vào."
Ô Đào nghe vậy cười hỏi: "Vậy thầy thì sao?"
Giáo sư Ninh cười ha ha, cầm chiếc cà vạt ấy: "Chẳng phải tôi vớt được cái cà vạt à? Cà vạt Nhật Bản đó, hàng nhập khẩu, tôi phải đeo lên thử cho tất cả mọi người nhìn xem, đây là học trò của tôi đi Nhật Bản mang về cho tôi!"
Ô Đào nhìn dáng vẻ này của ông cụ, trong lòng rất biết ơn, lại có phần buồn cười.
Ân sư như cha, quả nhiên điều cô nghĩ không giả.
Cô nhất thời nhớ tới chuyện của công ty Lạc Tái Lâu, bèn nói với thầy, quả nhiên thầy ấy rất có hứng thú: "Em có thể rút ra thời gian hơn để làm về phương diện này, nếu thật sự có thể làm thành công thì cũng xem như máy tính của chúng ta có tiến bộ trong việc ứng dụng vào nhà máy."
Tất nhiên Ô Đào đồng ý, nghĩ lúc sau tìm Lạc Tái Lâu để hiểu rõ tình huống.
Trở lại phòng thí nghiệm, trong tay cô còn có một vài cây son môi, bèn tùy ý chia cho các đàn em trong phòng thí nghiệm, mọi người mồm năm miệng mười mà hỏi, cũng vô cùng to mò.
Lúc này lại có đàn em lấy một bức thư ra, nói là thư từ hải ngoại: "Đàn chị Giang, của chị đây."
Ô Đào lấy ra xem, lại là Hà Tích Thanh.
Hà Tích Thanh đã ra nước ngoài hơn một năm, anh ấy nhận học bổng của đại học nước ngoài, hết thảy vẫn rất thuận lợi, nhưng mà người Trung Quốc ra nước ngoài về tổng thể vẫn vất vả, cần làm việc ngoài giờ, còn phải chú ý việc học.
Cô lập tức mở thư ra, trong thư Hà Tích Thanh ngược lại có phần hưng phãn, anh ấy nói dạo này trường học của bọn họ có một vị phó giáo sư trẻ tuổi đến thăm, là một người Hoa, cụ thể lai lịch ra sao thì anh ấy còn không rõ lắm, chỉ nói là: "Nghe nói anh ấy rất có tài hoa, vả lại anh ấy rất thân thiết với tụi anh, dẫn tụi anh đi bắn súng, kỹ thuật bắn súng của anh ấy cực kỳ tốt, quá đáng kinh ngạc."