Chương 283: Sự nghiệp khởi sắc. (1)
Chương 283: Sự nghiệp khởi sắc. (1)Chương 283: Sự nghiệp khởi sắc. (1)
Ô Đào không đọc những lời còn lại vì cô có thể đoán ra, thế nên cô cầm bút trả lời thư của Hà Tích Thanh.
"Tích Thanh, mong anh đừng có bất cứ sự áy náy nào đối với em, dù có thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đã từng nắm tay nhau cùng tiến bộ trong ba năm, mang lại cho em rất nhiều sự thoải mái và vui vẻ, khi em khuyên anh rời Trung Quốc đến Mỹ, thì em đã có dự đoán có hai khả năng cho việc này, và đều chấp nhận được. Trong cuộc sống của anh, Ô Đào thực sự chỉ là một vị khách vội vã qua đường. '
'Mong anh đừng vì em mà ảnh hưởng đến các quyết định mà anh đưa ra trong cuộc sống, nhưng cũng đừng quên các ước vọng ban đầu, dù sau này có ra sao thì cũng cần phải ghi nhớ, đây là nơi nuôi dưỡng chúng ta, nếu như một ngày nào đó anh cảm thấy mình đủ mạnh, chúc anh vẫn giữ được dũng khí để quay về. '
Sau đó Hà Tích Thanh hồi âm cho Ô Đào, thư của anh ấy rất dài viết đầy mười trang giấy, có thể thấy nó được viết ở những thời điểm khác nhau, anh ấy hổ thẹn áy náy, vừa giải thích vừa hy vọng Ô Đào đến Mỹ. Nhưng cuối thư, hình như anh ấy khó chịu và cho rằng thái độ của Ô Đào quá lý trí và lạnh lùng.
Đến mức anh ấy hỏi: "0 Đào, nói cho anh biết, em có từng yêu anh không? Em có hiểu tình yêu là gì không? Em có thể đến đây, anh sẽ đợi em, hơn nữa không phải là nhất định anh không quay lại, chỉ là anh có chút do dự."
Ô Đào nhìn bức thư cả nữa ngày trời, cuối cùng lại để nó qua một bên.
Có thể cô đã từng không đủ lý trí, rõ ràng là cắt đứt liên lạc rồi vậy mà vẫn mong phép màu gì đó. Nhưng bây giờ cô cảm thấy cắt đứt chính là đứt, cô không hiểu vì sao Hà Tích Thanh lại như thế này cứ vương vấn lằng nha lằng nhằng.
Quả nhiên suy nghĩ của con người sẽ thay đổi, ở thời kỳ khác nhau thì con người cũng không có cách nào hiểu được nhau, ngay cả bản thân trong quá khứ cô cũng không hiểu được, huống gì là người khác.
Vả lại cô cũng chẳng có nhiều thời gian mà đi giải thích với Hà Tích Thanh cái gì mà nội tâm, giải thích cái gì là tình yêu, bây giờ cô rất bận, bận với dự án ở công ty của Lạc Tái Lâu, dự án này có lợi nhuận, hơn nữa là cũng để rèn luyện năng lực của bản thân. Cô đã dẫn dắt anh em làm việc rất hăng say.
Thậm chí, có những ngày bọn cô và Tổng giám đốc cùng với Lạc Tái Lâu gần như dành thời gian ở nguyên ngày trong nhà máy, để nghiên cứu nguyên liệu và quá trình của nhà máy.
Đợi đến khi mua xong máy móc, rồi sau khi cài đặt vận hành thử, biên soạn xong chương trình, lại cần chạy thử, sửa lỗi phần mềm, kiểm nghiệm nhiều lần, cuối cùng không có vấn đề gì ở bước sau cùng thì cần bắt đầu đào tạo nhân viên cho nhà máy.
Cuối cùng sau hơn một tháng bận rộn, cô nói với Lạc Tái Lâu: "Bây giờ em đã rất quen với mùi vị trong nhà máy của các anh rồi, thế mà lại cảm thấy rất thơm đó chứ?"
Lạc Tái Lâu nhìn chằm chằm cô rồi cười: "Quen rồi thì tốt."
Sau khi chương trình được khởi động, Ô Đào cùng các anh chị em quan sát trong vài ngày, và được nhận sự nhất trí khen ngợi của nhà máy, họ vui mừng không ngớt, và cảm thấy đã giúp được một việc rất lớn, phòng tài vụ của nhà máy rất vui vẻ mà đưa tiền cho họ.
Ngoại trừ lời hứa ban đầu ra thì bọn họ còn đưa thêm tiền thưởng ngoài định mức. Ô Đào và các anh chị em quá đổi vui mừng với một khoản tiền cực lớn có được là ba mươi ba ngàn.
Có em gái suýt nữa khóc: "Bây giờ tôi biết tại sao khoa học công nghệ là lực lượng sản xuất số một rồi, kiến thức của chúng tôi là khả năng, là tiền bạc đó."
Hôm cầm lấy tiền, Ô Đào cũng rất vui và thận trọng đưa tiên cho Giáo sư Ninh, nhưng Giáo sư Ninh không nhận, bảo Ô Đào gửi vào ngân hàng: "Trước tiên các em đem chia một f cho từng người, xem như là khen thưởng cho thời gian vất vả này, phần còn lại thì làm kinh phí nghiên cứu khoa học của chúng ta."
Mọi người luận công nhận thưởng, dự án là Ô Đào đưa ra, chương trình là do Ô Đào chủ biên, nên mọi người cho rằng thế nào Ô Đào cũng sẽ nhận được một phần chính, cuối cùng Ô Đào được chia bốn ngàn, còn một vài anh chị em khác thì được chia một hai ngàn.
Cho dù như vậy thì vẫn còn lại khoảng hai mươi ngàn, mọi người cùng nhau mua một phần quà để tặng cho Giáo sư Ninh, sau đó thì kéo Giáo sư Ninh ra ngoài ăn một bữa ngon, mọi người đều rất phấn chấn vừa chạy vừa nhảy, ăn cơm uống rượu, mang đến một thời khắc thoải mái. Ô Đào ôm bốn ngàn đến tìm Trần Thông sau khi nhận được nó, thực ra Trần Thông rất khó khăn để sáng lập công ty, nhưng khi cô đã mở miệng thì thầy ấy rất thoải mái kiếm được bốn ngàn đưa cho cô, nên Ô Đào muốn nhanh chóng trả lại số tiền này cho Trần Thông.