[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Sự Nghiệp Khởi Sắc. (2)

Chương 284: Sự nghiệp khởi sắc. (2) Chương 284: Sự nghiệp khởi sắc. (2)Chương 284: Sự nghiệp khởi sắc. (2)

Ai biết được vừa thấy Ô Đào thì Trần Thông kéo cô lại nói: "Bây giờ chúng ta cần cải tiến hệ thống, em có việc làm rồi."

Ô Đào: "Cải tiến? Cải tiến gì?"

Trần Thông: "Nào nào đến đây, chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện rõ ràng nào, anh có một ý tưởng rất vĩ đại."

Khi nói lời này đột nhiên thầy ấy nhớ ra: "Ồ, mấy ngày nay em bận, cũng không đến công ty họp, anh vẫn chưa nói cho em nhỉ?"

Lần cuối Ô Đào gặp Trần Thông là vào hai tuần trước, lúc đó cô đi theo Trần Thông đến nhà máy để chạy thử máy in, chạy thử thành công thì cô liên vội vàng rời đi.

Gần đây vì bận việc ở nhà máy Lạc Tái Lâu nên cô không đến. Cô bối rối: "Sao vậy?"

Trần Thông vỗ vào đùi: "Phat tài rồi, chúng ta phát tài rồi."

Ô Đào: "Phát tài?"

Trần Thông: "Lan này máy in Trung Quốc của chúng ta ở trên thị trường đã có một bước đột phá, bán rất chạy."

Ô Đào vui mừng: "Vậy sao?" Trần Thông: "Mới hai tuần mà chúng ta đã bán ra được năm trăm cái, năm trăm cái, em nghĩ xem khái niệm của năm trăm cái là gì?"

Ô Đào tính toán sơ qua, mỗi cái có lãi khoảng hai ngàn tệ, vậy năm trăm cái là... cô cũng không ngờ: "Là một triệu?"

Trần Thông kích động nói: "Đây chỉ là mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu thôi đấy, thị trường tiềm năng của chúng ta là cực lớn, nên chúng ta nhất định càng kiếm được nhiều tiền hơn, anh dự định cải tiến lại, hiện giờ chúng ta đang dùng vỏ kim loại, anh định sẽ thay bằng vỏ nhựa, như vậy có thể hạ thấp giá thành, nhưng không giảm tính năng, à đúng rồi, anh còn định cải tiến để màn hình tiếng Trung ở phần dưới cùng, dù sao anh có rất nhiều ý tưởng."

Ô Đào: "..."

Anh ấy hít một hơi thật sau rồi suy nghĩ: "Hay là như vậy, chia tiền trước đi."

Ô Đào vừa nghe đến tiền: "Em mới gom đủ bốn ngàn tệ rồi, đang muốn trả lại cho anh."

Trân Thông bật cười ha ha: "Bốn ngàn, không cần trả đâu, anh tính đó là khoản chi cho em làm nghiên cứu và phát triển rồi, anh đang nói là chia tiên cho em mà."

"Trước tiên chúng ta phải chia lợi nhuận cho các cổ đông ban đầu, hai ngày nữa chúng ta sẽ mở một đại hội cổ đông trước rồi xem sẽ chia bao nhiêu tiên cho mọi người, chúng ta phải đặc biệt mời một tài vụ chuyên nghiệp để giúp chúng ta tính sổ sách, và mời thêm một thủ quỹ, nếu không anh tính cũng không ra, anh cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như thế này."

Trần Thông rút một lúc ba trăm ngàn tiền mặt từ ngân hàng.

Một xấp tiên mặt là một ngàn tệ, mười ngàn tệ là mười xấp, ba trăm ngàn tiền mặt là ba trăm xấp.

Từ ngân hàng đến phòng làm việc có đến bốn năm thanh niên thân thể cường tráng xách bao da, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ cẩn thận bảo hộ và cuối cùng cũng đến phòng làm việc.

Một đống tiền mặt như thế được bày ra trên bàn.

"Được rồi, bây giờ chúng ta chia đi."

Một bọc tiên như thế này được trút ra âm ầm trên bàn làm việc, còn có cọc lăn đến bên mép bàn suýt chút nữa rơi xuống.

Ở trên bàn chất đống thành một núi tiền.

Tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt.

Cả đời này cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như thế này.

Trân Thông đứng bên cạnh bàn, khua hai tay rồi trước tiên là phát biểu về sự dâng trào cảm xúc mãnh liệt, và sau đó mọi người cùng vang lên một tràng pháo tay.

Vỗ tay xong thì cuối cùng là chia tiền, Trần Thông xách lên một cọc trực tiếp ném: "Gái này cho anh, cái này cho anhl"

Mọi người đều nhanh chóng đưa tay ra nhận, cảm giác đó, tiền không phải là tiền

Nữa. Một cọc tiền là một vòng xoay không tròn, một cú ném bừa thì mọi người có thể tùy ý nhận.

Dĩ nhiên Trân Thông có chút điềm đạm hơn với Ô Đào, trực tiếp đếm ra ba mươi xấp đưa cho Ô Đào, đi đến xếp chồng lên: "Ô Đào, đây là của em, ba mươi xấp, ba mươi ngàn tệ."

Ô Đào hơi kinh ngạc: "Đưa em ba mươi ngàn tệ ư?"

Trân Thông: "Đương nhiên rồi, em chiếm mười phần trăm cổ phần mà."

Ô Đào gật gật đầu mà thật ra có hơi giật mình.

Tuy cô đã từng thấy qua hơn ba mươi ngàn tệ rồi, nhưng đó là tiền của tập thể, của các anh em. Nhưng bây giờ người khác nhét thẳng ba mươi ngàn tệ đưa cho mình, ba mươi xấp này là tiền của mình.

Cô có hơi không dám tin, số tiền ba mươi ngàn này có thể mua được bao nhiêu thứ hay ho nhỉ? Như cái nhà nhỏ mà hiện giờ cô đang có, có thể mua được ba căn đấy nhỉ.

Nhất thời cô thực sự có cảm giác như đang bước trên mây, làm thế nào cô đột nhiên giàu lên như vậy được chứ? Cô vẫn còn là sinh viên thôi.

Trước mặt mỗi người đều có một chồng tiền sau khi chia xong, chồng rất là cao đến nỗi mặt mũi đều bị tiền chắn lại, vậy nên mọi người phải đứng dậy để nói chuyện.

"Em có mang theo túi không?”

"Em không mang."

"Chỗ chúng ta có thùng đấy, không có thùng thì chẳng có cách nào đựng được."

"Chẳng phải trong phòng làm việc có thùng giấy sao? Để anh tìm giúp em."
Bình Luận (0)
Comment