[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285: Sự Nghiệp Khởi Sắc. (3)

Chương 285: Sự nghiệp khởi sắc. (3) Chương 285: Sự nghiệp khởi sắc. (3)Chương 285: Sự nghiệp khởi sắc. (3)

Thế là mọi người nói chuyện rôm rả rồi bắt đầu đi tìm thùng, tiếc là những cái thùng đó bị đạp móp hết lại cả rồi, nhưng mọi người không chê vội đi tìm ra, rồi dựng lại các góc của thùng giấy lên xong nhét tiên vào, cuối cùng là dùng băng dính đóng gói lại.

Rất nhanh các thùng giấy đã được phân chia, nhưng Ô Đào phản ứng chậm chạp nên chẳng tìm ra được cái thùng nào, Bành Văn Nguyên đứng nói bên cạnh: "Tôi vẫn nhớ là trong công ty còn có bao bố, chúng ta đi tìm bao bố đi."

Có người góp ý rằng bao bố không hay vì có thể nhìn thấy hình dáng của tiền ở bên trong phồng lên ở các góc, người ta vừa nhìn thì đã biết đó là tiền, vẫn nên dùng thùng giấy cho an toàn.

Bành Văn Nguyên không nói nữa, chuyện này thực sự là phiền não.

Cuối cùng vẫn là Trần Thông nói: "Ở đây chúng ta còn có đồng chí nữ, mang

Nhiều tiên như vậy đi ngân hàng chắc chắn không được thuận tiện cho lắm, hay chúng ta cứ đi với nhau, hỗ trợ nhau mang tiền đến gửi vào trong ngân hàng."

Thế là mọi người yểm trợ nhau, và cẩn thận chạy đến ngân hàng gần nhất một lần nữa.

Đợi đến được ngân hàng rồi thì ai cũng nhẹ nhõm vội vàng gửi tiền vào ngân hàng.

Vốn dĩ trong ngân hàng cũng đang có các khách hàng khác, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng há hốc mồm.

Một nhóm người ai ai cũng mang một bao tiền như thế để gửi vào bên trong, đây, đây được gọi là gì? Bọn họ đến từ đâu và làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?.

Ô Đào gửi hai mươi tám ngàn vào trong sổ tiết kiệm, hai ngàn còn lại thì cô cho vào bao mang về nhà.

Sau khi về đến nhà, Ô Đào trực tiếp nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện lúc trước con đi Nhật Bản không?”

Ninh Diệu Hương: "Sao vậy?"

Ô Đào lập tức lấy ra một chồng đưa cho Ninh Diệu Hương: “Chia tiền rồi, con được chia rất nhiều, lấy ra một chồng trước, mẹ cứ giữ lại †ừ từ mà tiêu."

Ninh Diệu Hương nhìn một xấp tiên như thế thì đương nhiên bà ấy biết, một xấp đó là một ngàn tệ, trong một lúc mà cứ nhìn mãi: "Đây, đây là một ngàn tệ sao, ở đâu vậy?"

Ô Đào bèn kể cho Ninh Diệu Hương nghe chuyện mình được chia tiền: "Bốn ngàn tệ đó cũng là khoản chi cho con làm nghiên cứu và phát triển, dù sao con cũng không quá bận tâm điều này lắm, bây giờ còn được phát ba mươi ngàn, con lấy ra hai ngàn, đưa mẹ một ngàn, con giữ cho mình một ngàn, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng bạc đãi bản thân."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đôi mắt của Ninh Diệu Hương cứ nhìn mãi: "Cái này, cái này, sao tiền này lại giống như giấy vậy, là thật sao? Đây không phải là **, không có chuyện gì bên trong này chứ? Người ta có đến tìm con gây phiên phức không?"

Vốn dĩ trước đây bà ấy bán trầm hương và mua được hai căn nhà thì bà đã mãn nguyện lắm rồi, đột nhiên hôm nay con gái bà cũng phát tài lớn, khiến bà cũng không dám tin.

Ô Đào nhìn mẹ, mẹ cứ thấp thỏm, mở to mắt và rất thận trọng.

Khiến cô nhớ đến rất nhiêu chuyện lúc còn nhỏ.

Trong lòng có nỗi khổ, có cay đắng cũng có sự thỏa mãn.

Cô bật cười nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước con đã từng nói qua, con trai và con gái mẹ bắt kịp được xu hướng tốt, thì chúng ta nhất định có một cơ hội tốt, bây giờ

Mẹ biết chưa? Chỉ cần có khả năng, thì sẽ mang về cho mẹ từng cọc tiền và có thể tùy ý tiêu, mẹ có thể làm gối, cũng có thể làm đá kê chân, và đương nhiên cũng có thể mỗi ngày mang ra đếm để chơi."

Cô nói thêm: "Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, sau này khi con đã tốt nghiệp thì con sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, kiến thức chính là sức mạnh, kiến thức chính là tiền, con nhất định có thể làm ra được rất nhiều chuyện và kiếm được rất nhiều tiền, nỗi vất vả của mẹ đã hoàn toàn kết thúc rồi, sau này đều là những tháng ngày được hưởng phúc rồi."

Suýt chút nữa Ninh Diệu Hương bật khóc: "Mẹ thật sự đã hết khổ rồi! Hết khổ rồi."

Mạnh Sĩ Huyên và Thanh Đồng đã kết hôn, còn có Tứ hợp viện, sau này Mạnh Sĩ Huyên tốt nghiệp ra đi làm, hai đứa con chắc chắn sẽ mỹ mãn hòa thuận, cũng không có gì phải lo cả. Ở đây Ô Đào là nghiên cứu sinh của trường nỗi tiếng, chớp mắt một cái thì có thể kiếm được rất nhiều tiên, vậy thì bà ấy còn bận lòng gì nữa chứ.

Bà ấy suy nghĩ một lúc: "Hiện giờ điều lo lắng nhất là hôn sự của con, con xem con cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng nên suy nghĩ kỹ càng, không thể tiếp tục lỡ dỡ như vậy nữa."

Ô Đào mỉm cười: "Mẹ, con sẽ lưu ý đến chuyện đó, nếu gặp được người tốt thì con sẽ cố gắng nhiều hơn."

Hôm đó cô đang bận việc thì Lạc Tái Lâu đến tìm cô, nói lời cảm ơn đến sự hỗ trợ của cô, thế mà anh ta lại chia được tiền và muốn mời Ô Đào ăn cơm.

Ô Đào cười: "Đáng ra là em mời anh ăn cơm, chúng ta đã kiếm được một khoản tiền rất lớn."

Lạc Tái Lâu: "Đó không phải là những gì em nên có sao?"

Ô Đào: "Được, vậy anh mời em vậy."
Bình Luận (0)
Comment