[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286: Sự Nghiệp Khởi Sắc. (4)

Chương 286: Sự nghiệp khởi sắc. (4) Chương 286: Sự nghiệp khởi sắc. (4)Chương 286: Sự nghiệp khởi sắc. (4)

Ngay sau đó hai người tùy ý tìm một nơi chỉ đơn giản để gọi món gì đó.

Dùng xong bữa thì Tái Lạc Lâu hỏi về chuyện Hà Tích Thanh, anh ta nhìn cô không biết làm gì: "Anh chỉ quan tâm nên hỏi vậy thôi."

Ô Đào cười: "Muốn hỏi thì hỏi chứ, bọn em đã chia tay rồi, cậu ấy định ở lại Mỹ không về."

Thực ra sau đó, hình như cơ hội thực tập của Hà Tích Thanh xảy ra chút bất trắc, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì cô cũng không biết, chỉ nghe thầy hướng dẫn nhắc đến, nhưng dù sao anh ấy cũng không quay lại.

Tái Lạc Lâu ngồi thở dài im lặng một lúc: "May mà em cũng quá để tâm phải không?"

Ô Đào: "Cũng không thể nói là không để tâm, chắc chắn trong lòng cũng có chút xót xa, nhưng nghĩ lại thôi bỏ đi, làm người ai cũng nhìn về phía trước, huống hồ, nhìn em cũng không tệ, có học vấn lại có tiên, tiền đồ trong tương lại chắc chắn sẽ ổn, em cũng sẽ không thiếu một người đàn ông."

Lạc Tái Lâu nghe xong thì cười ra thành tiếng: "Em đấy." Ô Đào: "Cuộc đời không chỉ có mỗi hôn nhân và ái tình, so với lúc trước thì bây giờ em suy nghĩ càng mạch lạc hơn nhiều."

Tái Lạc bèn trâm mặc, im lặng ăn cơm.

Ô Đào: "Còn anh, tình hình bây giờ như thế nào rồi?"

Tái Lạc Lâu ngước mắt lên nhìn cô: "Con người anh chỉ số EQ thấp, không biết nói chuyện, cũng không quá hiểu chuyện, vì vậy cũng chẳng có tình hình gì cả."

Ô Đào: "Từ từ đến vậy."

Bữa cơm tiếp theo cũng không ai nói gì cả.

Cho đến khi ăn xong rồi thanh toán thì Tái Lạc Lâu đi cùng Ô Đào đến trường, cuối cùng mới mở lời: "Ô Đào, có khi nào em nghĩ đến việc sau này để anh ở bên cạnh em, chăm sóc em hay không?"

Ô Đào im lặng một lúc: "Tại sao đột nhiên anh lại nghĩ như vậy?”

Tái Lạc Lâu: "Mấy năm nay anh vẫn mãi không chịu tìm kiếm, là bởi vì anh nhìn thấy ai cũng không có gì thú vị gì cả, trong lòng vẫn nhớ đến em, có đôi lúc bản thân anh cũng không hiểu rõ là mình nghĩ gì về em, có thể là có chút ý nghĩa của tình yêu, cũng có thể là tình thân?" Ô Đào thở dài ra: "Tái Lạc Lâu, anh biết ý của em mà, trong lòng em chỉ xem anh như bạn bè, hai chúng ta thực sự không có bất kỳ khả năng nào."

Tái Lạc Lâu đưa tay lên vội vàng ngăn lại: "Anh hiểu ý của em, nhưng anh hy vọng em không cần cứ mở miệng ra là từ chối anh, em có thể suy nghĩ kỹ lại."

Ô Đào: "Anh cảm thấy nếu suy nghĩ một thì thì có thể thay đổi chủ ý sao?"

Tái Lạc Lâu thở ra một hơi: "Ô Đào, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, anh nói chuyện không lọt tai, cũng đã từng khiến em không vui, nhưng anh rất vui khi em tha thứ cho anh, và đến giờ chúng ta vẫn là bạn."

Anh ta tiếp tục nói: "Anh thích em, anh cũng biết tâm tư của em, nhưng anh vẫn cứ muốn nói, em cứ suy nghĩ đi và không cần quá lo lắng, có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm, nếu em gặp người đàn ông suất sắc thì cũng hoàn toàn có thể cân nhắc, nhưng lỡ như qua một vài năm nữa mà bên cạnh em không có ai phù hợp, vậy thì em có thể xem xét để anh bên cạnh em."

Ô Đào quay đầu lại nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Lạc Tái Lâu.

Lạc Tái Lâu: "Ô Đào, có thể em cho rằng em không cần một người như anh, nhưng em có thể em phát hiện ra thứ em cần, anh có đủ kiên nhẫn để từ từ đợi, đợi đến một ngày nào đó em có thể đồng ý với anh, cũng có thể một ngày nào đó em sẽ được gả cho người khác, cả hai kết quả đó anh đều sẽ chấp nhận được."

Ô Đào: "Trong lòng em không yên tâm nếu anh cứ như vậy, em không muốn người khác vì em mà đánh đổi và chờ đợi, như thế này không công bằng."

Tái Lạc Lâu: "Là anh chân thành mà."

Anh ta cười cay đắng: "Con người anh, đã tự cao còn kiêu ngạo, thực ra bên trong cũng có sự tự ti, anh cũng không biết làm thế nào để trân trọng những thứ mà mình yêu thích, đợi đến cuối cùng dường như anh hiểu rồi thì cũng không còn cơ hội gì nữa, anh cũng đã cố gắng đi lựa chọn khả năng khác, nhưng thực sự anh không làm được, vì vậy em không cần nghĩ đến việc khuyên gì anh nữa."

Ô Đào nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ rồi mỉm cười: "Cám ơn anh."

Mùa thu năm 1985. máy in tiếng Trung của công ty Tam Hợp nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, hơn nữa còn đạt được những kết quả ấn tượng. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Trần Thông, các nhân viên kỹ thuật làm việc đạt hiệu quả cao hơn, nghiên cứu ra sản phẩm mới.

Năm sau, bọn họ nghiên cứu ra được bộ xử lý văn bản đầu tiên sử dụng hệ điều hành của Microsoft, đây cũng coi như là cơ hội rất lớn, và bọn họ bắt đầu xây dựng mạng lưới marketing trải rộng trên khắp Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment