Chuong 302: Firefly (3)
Chuong 302: Firefly (3)Chuong 302: Firefly (3)
Ô Đào lật xem tài liệu, hầu hết các tài liệu này đều có thời gian từ ba năm trước, là tài liệu nghiên cứu về các công ty kế toán lớn của công ty firefly. Nội dung tài liệu rất chỉ tiết, bao gồm lịch sử số liệu, tình hình hiện tại và báo giá của các công ty lớn... thậm chí còn bao gồm một số điều kiện đàm phán chỉ tiết.
Ô Đào nhìn những tài liệu này, cảm thấy như nhặt được báu vật.
Hiện tại, công ty bọn họ thực sự nên thuê các công ty kế toán chuyên nghiệp xử lý sổ sách kế toán, các công ty kế toán lớn đã sớm mở chi nhánh ở thị trường Trung Quốc, nhưng nên chọn công ty nào, kết nối ra sao, đàm phán như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết. Ngay như hiện tại bọn họ biết được một số công ty, cũng không có kinh nghiệm tham khảo.
Có thể nói là, phần tài liệu này giống như ngọn hải đăng chỉ đường, cung cấp thông tin cho bọn họ tham khảo.
Cô lập tức gác lại những công việc khác, cẩn thận sắp xếp lại tất cả các tài liệu này lại, phát hiện ra trong này còn có một số tài liệu có vẻ là tài liệu nhạy cảm, không thích hợp để lộ ra ngoài. Đoán chắc đây là lý do Diệp Uẩn Niên bỏ vào túi giấy kralf chứ không phải là túi nylon thông thường lúc đưa qua đây.
Trong đó còn có một trang tài liệu có chữ ký của Diệp Uẩn Niên ở góc bên phải, nhưng dùng pingyi tiếng Trung là Yun Nian Ye.
Cô phân loại các tài liệu này, bỏ các tài liệu nhạy cảm qua một bên, sau đó để phần tài liệu còn lại lên trên bàn làm việc của Trần Thông.
Trần Thông không khỏi kinh ngạc khi thấy tập tài liệu này, sau đó anh ta vỗ bàn nói: "Đây là thứ gì? Lấy ở đâu đấy? Thứ này hay quá!"
Ô Đào: "Bạn cho."
Trân Thông đọc được dòng tip "firefly" in trên đầu, còn cả logo hình con đom đóm xinh đẹp, anh ta hỏi: "Cô biết người của công ty này à?”
Ô Đào: "Ừ"
Trần Thông: "Nghe nói công ty phần mềm diệt virus này cũng sắp gia nhập thị trường Trung Quốc. Hiện tại, một số máy tính của chúng ta cũng đang cài đặt phần mềm diệt virus của họ, nhưng phần mềm chúng ta cài là phiên bản vi phạm bản quyền. Các phiên bản vi phạm bản quyền không dễ sử dụng, tất cả đều bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng còn xuất hiện khung nhắc nhở, khiến người dùng rất đau đầu. Nếu bọn họ gia nhập thị trường Trung Quốc, có thể làm bản quyền tiếng Trung, chúng ta sẽ có thể bỏ tiên ra mua."
Ô Đào: "Sản phẩm của chúng ta hiện vẫn chưa cần thứ này, máy tính tích hợp nhiều chức năng kia không sợ bị virus xâm nhập. Có lẽ là máy tính văn phòng cần cài đặt, nhưng chắc chi phí sẽ không quá cao, vì hiện tại chúng ta cũng chỉ có mấy chục chiếc máy vi tính."
Trần Thông: "Tóm lại là cô cứ lưu ý đi, xem bao giờ bọn họ gia nhập thị trường trong nước, nghe nói ông chủ của bọn họ là người Hoa, nếu đàm phán được, có lẽ còn có thể giảm giá."
Ô Đào không khỏi bật cười, tuy hiện tại Trần Thông rất giàu, nhưng anh ta vẫn giữ thói quen như trước, rất quan tâm đến vấn đề "Giảm giá', quen với cuộc sống nghèo khổ.
Cô cười nói: "Được, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ hỏi."
Kỳ thực cô đã nghĩ, nếu Diệp Uẩn Niên muốn gia nhập thị trường Trung Quốc, công ty cô thật sự sẽ là đối tác tốt, đôi bên cùng hợp tác cùng có lợi.
Ngay sau đó, hai người chuyển hướng đề tài sang tài liệu kế toán này. Theo ý của Trần Thông là, những tài liệu này quá chuyên nghiệp, bọn họ tự xem chưa chắc đã hiểu, vẫn nên họp bàn với người của bộ phận tài vụ, tìm hiểu tình hình trước, chờ tìm được phương hướng rồi lại tìm đối tác.
"Nếu không, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta là ba ba nằm trong giọ, luôn nghĩ cách làm thịt chúng ta."
"Cứ để bộ phận tài vụ xem trước đã, chờ bọn họ kiểm tra xong lại cùng nhau họp bàn, xem nên chọn công ty nào, sau đó chúng ta sẽ liên hệ với mấy công ty kia báo giá cho chúng ta.
Tuy Ô Đào không hiểu lắm, nhưng nghĩ bây giờ công ty Tam Hợp đã phát triển lên đến quy mô nhất định, tiềm lực phát triển lớn, chắc mấy công ty kế toán kia đều sẽ hy vọng dành được hợp đồng này, cũng sẽ đưa ánh mắt nhìn Xa.
Vậy nên Ô Đào nghĩ, sau khi so sánh giữa các công ty, bọn họ hy vọng tìm được công ty thích hợp nhất, cũng có giá cả tốt nhất, đến lúc đó cứ để bọn họ cạnh tranh với nhau là được.
Tất nhiên là Trân Thông không có ý kiến gì: "Ô Đào, kỳ thực bình thường cô hay trầm mặc, nhưng nói chuyện nhiều mới thấy cô là người có đầu óc, quan điểm tiến bộ, đôi khi đầu óc tôi không dùng được, vẫn phải dựa vào cô!"
Ô Đào cười nói: "Thế này chắc phải gọi là ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng."
Trân Thông bật cười ha ha: "Đúng rồi, mấy hôm trước chị dâu cô bảo tôi là mời cô qua nhà ăn cơm đấy, cô ấy nói là lâu rồi không được gặp cô."
Ô Đào: "Chờ chúng ta làm xong chuyện này rồi tính tiếp."