Chuong 303: Firefly (4)
Chuong 303: Firefly (4)Chuong 303: Firefly (4)
Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, 0 Đào lại đọc qua một lượt những tài liệu mình bỏ riêng ra, sau đó cho vào máy hủy giấy ở cạnh đó, rồi lại bấm gọi điện thoại cho Diệp Uẩn Niên.
"Em đã nhận được phần tài liệu kia rồi, cám ơn anh, phần tài liệu đó rất hữu ích với bọn em."
"Em không cần khách sáo đâu, chỉ là một cái nhấc tay tôi."
"Những tài liệu này có nguồn gốc từ đâu vậy, anh mang theo chúng tới Trung Quốc à?"
Diệp Uẩn Niên: "Không, đây là tài liệu từ mấy năm trước, được fax từ trụ sở chính ở Mỹ"
Ô Đào im lặng không nói gì, fax tới cũng không dễ dàng gì, dù sao tập tài liệu này cũng rất dày, phải fax từng trang từng trang một rất mất công.
Anh nói chuyện về công ty kế toán với mình vào mười một giờ đêm ngày hôm trước, nhưng đến sáng ngày hôm sau anh đã gửi tài liệu tới công ty mình rồi, thời gian chênh lệch chỉ cách nhau chưa tới mười tiếng, trong khi giữa nước Mỹ và Trung Quốc lại có chênh lệch múi giờ. Nói cách khác, có khả năng là anh cho người lấy tài liệu đã được sắp xếp từ mấy năm trước ra, fax sang đây cả đêm, rồi đến sáng hôm sau mang đến công ty cho cô.
Diệp Uẩn Niên như cảm nhận được suy nghĩ của cô, thờ ơ nói: "Em không cần quá quan tâm đến chuyện này đâu, anh chỉ gọi điện thoại cho cấp dưới, có thể là thư ký nghĩ chuyện này rất quan trọng, nên mới làm suốt đêm. Anh cũng không ngờ là anh ta tích cực đến vậy."
Anh lại bổ sung thêm một câu: "Là thư ký mới tuyển, có lẽ là muốn biểu hiện."
Nghe giọng điệu của anh có vẻ hời hợt, không quá quan tâm đến, nhưng Ô Đào lại chợt thấy ê ẩm nơi chóp mũi, trong lòng cũng không nói ra được mùi vị gì.
Dù cách xa mười hai năm, dù đang liên lạc qua tần số thông tin, cô vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc này của anh.
Cô biết, không có một thư ký sẽ gọi điện thoại liên hệ với trụ sở ở nước Mỹ xa xôi chỉ vì một câu nói không quan trọng của sếp, tài liệu ba năm trước cũng không thể muốn là lấy ra được ngay, không phải ai cũng rảnh rỗi mọi lúc mọi nơi, luật lao động ở nước Mỹ rất nghiêm khắc, thư ký lại càng không thể chăm chỉ làm việc suốt đêm để lấy tài liệu, đến sáng hôm sau đã đưa tới bàn làm việc của cô.
Cô trầm mặc một lúc lâu, mới nói: 'Uẩn Niên, em cảm thấy làm phiền anh rất nhiều."
Cô muốn nói, kỳ thực anh không cần phải làm vậy, cũng muốn nói anh làm vậy là không đáng, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Vì vậy, cuối cùng cô chỉ là nói: "Dù thế nào, em cũng rất cám ơn anh."
Diệp Uẩn Niên nói bằng giọng điệu hời hợt lại xa cách: "Hình thái kinh tế của thị trường trong nước và nước ngoài khác nhau, môi trường kinh doanh cũng khác nhau, những thông tin này chỉ để tham khảo thôi, các em vẫn nên thích nghi với hoàn cảnh địa phương, tìm công ty phù hợp nhất với mình."
Ô Đào: "Ừ, em biết rồi, dù sao hoàn cảnh cũng khác nhau, nhưng trong đó có rất nhiều kinh nghiệm quý báu chúng em có thể tham khảo được, rất hữu ích với chúng em."
Diệp Uẩn Niên: "Ngoài ra, nếu thấy mệt mỏi, em có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, anh —— "
Anh trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cũng không cần vội."
Câu trả lời đầy thờ ơ của anh không khỏi khiến cho Ô Đào cảm thấy buồn cười, lại thấy hơi ê ẩm trong lòng.
Vì vậy, cô vội nói: "Không cần, ngày mai đi, ngày mai em có thời gian."
Buổi tối lúc về đến nhà, Ô Đào thật sự có hơi hoảng hốt.
Lúc này, cô có cảm giác, trên đời này tồn tại hai mình, một Ô Đào lý trí bình tĩnh, mãi mãi đưa ra lựa chọn chính xác nhất, và một Ô Đào cõng giỏ trúc trên lưng, vừa đi trong gió tuyết vừa khóc nhè.
Cô trưởng thành, nhưng lại cứ mãi không lớn lên, người không lớn lên đó sẽ ảo tưởng về một số thứ không thuộc về mình.
Cô tìm ra một tập thư cất ở trong góc thư phòng, đó là thư Diệp Uẩn Niên từng viết cho cô.
Nét chữ trên đó cũng giống như ba chữ " Thân khải Giang" hôm nay.
Cô mở những bức thư đó ra, nhìn thấy Diệp Uẩn Niên trẻ trung nhiệt tình của mười hai năm trước, nhìn thấy Diệp Uẩn Niên từng kể lể tâm sự rất nhiều chuyện với cô.
Mẹ nói, cô không thích chờ đợi, chờ đợi nhiều năm, đến khi ngoảnh đầu lại, cô đã già rồi.
Kỳ thực, đúng là Ô Đào không thích chờ đợi, cô còn nhớ một năm đó, anh dặn cô là khoảng thời gian tới đừng đến tìm anh, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời không đi tìm anh, chỉ là thỉnh thoảng giả vờ vô tình đi ngang qua, len lén liếc nhìn.
Đến một ngày, cô lấy hết can đảm đi vào con hẻm, can đảm nhìn cánh cửa kia, lại biết được anh đã rời đi từ miệng của những đứa trẻ khác.
Lúc cô còn mải lén liếc nhìn về phía mái hiên nhô cao ở phía xa xa kia, tưởng tượng anh đang ngồi học viết chữ ở bên trong, anh đã rời đi.